Tự nhiên ko muốn làm 1 cái gì hết, cũng chẳng muốn liên lạc với ai cả, chỉ muốn về nhà nằm ôm con bạn ngủ, hoặc nằm trên giường mẹ nó và ôm cái điều khiển xem tivi thôi. Thấy chán xứ vũng, chán công việc, chán những thứ phù du xung quanh mình, thậm chí cả cái gọi là tình yêu...
Con người ta khi cảm thấy bất lực, tuyệt vọng đâm ra chán, còn mình rõ ràng cũng chẳng có gì ngăn cản cả, nhưng có lẽ nhạt nhẽo quá đâm ra loãng hết, giờ đến cả bản thân cũng thấy vô vị, tuy là trau chuốt, tuy là tỉ mẩn nhưng sao vẫn thấy ko có gì hứng thú.
Chỉ thích ngồi 1 mình ở 1 mình, thậm chí làm việc cũng thích phòng 1 mình, suốt ngày ngồi ôm máy tính thậm chí ko còn muốn đứng dậy, càng ko muốn liên lạc gì cả, dù là công việc... phải chăng đến lúc thoái trào.
Mình chưa tròn 25tuoi mà, sao cứ có cảm giác trái tim già cổi quá rồi. 25t 1 cái mốc đánh dấu sự chín chắn của 1 người con gái ư? liệu có thật sự là chín chắn.
Tự nhiên thấy rất mông lung với những bước chân vô định... rồi em sẽ về đâu.....