Tự khi nào anh nhỉ, khi nào em đã ko còn mang cái cảm giác háo hức chờ mong, anh đi, anh đến em cũng coi là bt, mà thậtt ra lòng em có bt ko?
2 tuần anh đi công tác em cứ ngồi nhìn cái đt mà vẫn ko 1 lần bốc máy gọi anh, mong cái dt đổ chuông với tên anh trên đó nhưng sao em cứ tắt máy hoài. E ko hiểu được em, anh bảo rằng em vô tâm sao em ko chịu hỏi, có những chuyện đáng ra em phải hỏi, sao em vẫn cứ im lặng lãng tránh.
anh à, ko phải em ko muốn hỏi anh đâu, ko phải em là đứa vô tâm đến vậy. em muốn lăm chứ, đucợ gần bên anh, được nghe anh noí, được biết anh đang ở đâu, làm gì...nhưng em cứ cố tình phớt lơ, bên anh em cứ líu ríu chuyện gì, em cứ kể anh nghe những câu chuyện ko đầu ko cuối nhưng chưa bao giờ em nói với anh rằng, em nhớ anh lắm, em cần có anh, có anh cho riêng em........lòng em có sóng........
Sao khó thế anh nhỉ, em ghét cái cs này, em ghét con đường anh chọn lựa, em ghét cả những người cần anh hơn em, em ghét em, em ghét cả anh.........bởi em ko có quyền để ghét, em ko được quyền lựa chọn...
Anh đi đi em đang cười rất tươi mà...đừng quay lại anh nhé...