nhớ!
tự nhiên lại nhớ...nhớ tất cả...nhớ nụ cười trẻ con ấy, nhớ ánh mắt buồn sâu thăm thẳm, nhớ cái giáng cao cao ốm ốm bước đi bên cạnh em...nhớ những cái áo thun anh hay mặc, cái quần Blue em tặng anh bữa sinh nhật mà đi đâu cũng khoe "bồ tao tặng"...nhớ giọng nó phổ thông đặc chất Quảng Trị đầy khó nghe ấy...nhớ những câu chuyện anh kể...những câu mà anh hay đùa...
làm sao để quên đây...??????
rồi chợt nhận ra em đã buông tay để mất anh thật rồi...
cũng lại chợt nhận ra em mới là người sai, là đứa cứng đầu không biết bao dung và thứ tha...cho dù anh đã cố gắng rất nhiều để bù đắp...
để tô điểm cho cái tính tự cao ngút ngàn đã bao lần em cứ nằng nặc đòi chia tay...a vẫn thế...khi thì lờ đi, khi vờ như không nghe thấy...vì anh quá hiểu em...chia tay ư...em chưa hề sẵn sàng...
thế rồi khi sự cố gắng của anh trở thành vô nghĩa, khi những bù đắp của anh chưa đủ để làm lành vết thương trong lòng em...hoặc đã đủ nhưng do em cứ tự mình khoét sâu thêm nên nó mãi chẳng chịu lành...và rồi anh mệt mỏi...
em không giúp gì dc cho anh...chỉ tạo thêm áp lực cho anh...
em lại đòi chia tay lần nữa...và lần này thực sự anh đã ra đi...
.........
cái kiên quyết của lòng anh em biết...và chính vì điều đó làm em thấy sợ hãi...em biết em đã làm tổn thương anh...và anh không dễ gì tha thứ cho em...
em cũng không muốn dc tha thứ nữa...vì thực sự trong lòng em đã bao giờ biết tha thứ cho anh đâu...em chỉ mong anh được bình yên...mãi mãi chỉ nghĩ về một ng và quên em đi...tình yêu chỉ nên giành cho 1 ng thôi anh ạ...
em sẽ thay đổi...sẽ bớt cố chấp đi...sẽ nhớ mãi những lời anh nói lúc chia tay...
....
chiều nay cúp học...
sốt rồi..
đau đầu nữa...
cái tội zầm mưa đây mà...
ngu mà lỳ...
