Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!
Chị xu ơi khi mô chín gửi ra cho em ít dưa với nha,
em thèm dưa muối lém huhu, nghe nói chị xu nhà ta muối dưa với cà ngon lắm,
kiểu ni mà cưới về cứ ngày hai bữa cho enh hậu ăn miết thì cũng tròn như cà thui hì hì
Chị xu ơi khi mô chín gửi ra cho em ít dưa với nha,
em thèm dưa muối lém huhu, nghe nói chị xu nhà ta muối dưa với cà ngon lắm,
kiểu ni mà cưới về cứ ngày hai bữa cho enh hậu ăn miết thì cũng tròn như cà thui hì hì
Nhà chị đợt này cao nhỉ? hjhj... chúc mừng tầng 100...
Mà lên thiên đường chưa anh chị nhỉ? Chạm đến những gì mong manh và thiêng liêng nhất trong cõi đời trầm mặc...
Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như cà muối dưa chua...
Người ta cứ mải mê đi tìm những cao lương mĩ vị để rồi vô tình một ngày... thấy ở cuối con đường ...những gì người ta cần chỉ vậy...
Nhìn hình chắc là ngon lắm chị nhỉ? có cơ hội gửi HN một ít cho em thì tốt quá chị nà
Chị thân yêu!
Sài Gòn sáng may mưa nặng hạt, ngoài trời u ám lạ kỳ, mưa mùa Thu HN. Mưa chào mừng đại lễ 1000 năm Thăng Long cùng thủ đô. Hơn 8h mới dậy và chạy ù ra Agribank, mưa lúc này lất phất như HN đầu xuân, khung cảnh hối hả của ngày thứ 7 dường như lắng xuống. Cứ tưởng tượng ra đây là khung cảnh của miền Bắc vào Xuân. Nhớ nhà và nhớ tết...
Về gần nhà ăn sáng rồi chạy ra quán café cùng đồng nghiệp. Hơn 1 tiếng thì giải tán quốc hội. Đợt này muốn thay đổi mọi thứ trong công việc. Ai mà chả muốn đi làm 8 tiếng tháng kiếm 5 triệu. Mình muốn làm nhiều hơn nhưng thu nhập cũng phải nhiều hơn.
Tâm sự với thằng em học CĐ mới ra trường. Mình giờ như kẻ không nhà em nhỉ. Về nhà thì không có việc làm, ở đây thì không biết khi mô cho có nhà. Khi tê đến tuổi lấy gấy cha mẹ cho ménh đất mần nhà rồi chia cho vào sào rọong mà mần. Ta dừ không có cái quyền đó nựa. Thằng em im lặng, mình cũng chẳng nói chi. Cố thôi, 2 từ này như học sinh mẫu giáo ngày nào cũng hát bài “Đi học về” ấy.
Tối kia đến nhà em, nhà em có cái cổng xinh xinh. Ăn bưởi, xem 1000 năm Thăng Long HN. Nói chuyện… xem hoa mai nở, dù chưa Tết nhưng 1 bông mai thật là xinh xắn. Em nói có người trước đây quan tâm em lắm, lễ lạt gì cũng tặng hoa. Anh nói: Anh tặng cây mai đó. Hà hà, trêu bé Nắng rứa thôi chứ em hiểu mình mà.
Thằng bạn nó gọi điện: “Mi ra HN đi, ra đi chơi cho vui, đời ngài có lần chơ mấy. Tau bựa ni rảnh, chơi HN rồi đi Hạ Long, Hải Phòng chơi.” Hấn dừ là phó tổng của một công ty thuộc Bộ GD, mình vẫn là dân chạy bàn cỏn con. Không phải vì nó làm to mà vì đợt này làm bao nhiêu tiền phải trả nợ và làm hàng hết rồi. Tiếc mà chẳng biết mần răng cả.
Hôm qua đi qua công ty ghé café nhà em V nói chuyện với em ý. Hai anh em nói 1 chủ đề là NHT. Mình nói trước đây ghét em ấy lắm và cũng ko thèm nói chuyện. Á hà…Dừ thì trenh chắc nói về NHT. Không ngờ em mới vô 4r hơn 2 tháng mà biết nhiều a rứa. Cò lẹ do em thông minh lại hay đọc, tìm tòi nên biết khá nhiều. 23h hơn chạy qua NK của V thì thấy V viết đã đọc NK của… tới 50 trang và… có gì đó đồng cảm. Nhiều chuyện dài trong 1 cuộc đời ngắn ngủi này V à. Lúc nào rảnh anh kể về mẹ của anh cho em nghe. Túi qua anh tiếc vì ko gặp được mọi người, cho anh sorry nhá.
Sài Gòn chính xác đang mưa. Mưa tầm tã, mưa kinh khủng. Mưa như mưa lụt ở ngoài HT. Sáng nay ĐT cho chị gái, rồi anh trai ĐT vào. Chắc chiều điện cho cha và bố mẹ cấy. Bây giờ H ko có ngày T7 và Chủ nhật nựa.
Mưa may mắn, mưa tháng 10. Tháng 10 yêu thương…. Màu tím nhé...!
12/10/2008
"Anh đi sinh nhật anh Hùng không? hú em với?"
"Ừ, anh có đi, em ở đâu anh em mình cùng đi."
Và rồi em nhắn lại: "Anh cứ lên trên đường 3/2 rồi mình gặp nhau cũng được".
Ngày đó mình còn quê mùa lắm, một thằng ngây ngô hơn cả hồn nhiên. Cái tên Tiêu Đan đến với 4r NHT hơn 1 tháng, cái tên Tiêu Đan chém gió hết sức nhiệt tình. Đến nơi cả hội đang chờ mình là thằng cuối cùng. Thấy em ngồi trên chiếc xe màu xanh chuối, mình cũng chẳng kịp chào hay hỏi han gì hết. Đúng là người ta nói trước lạ sau quen...
Sinh nhật hôm đó toàn người mới. Làm quen nhau khá nhiều. Đây là lần đầu tiên mình và em gặp mặt nhau sau thời gian dài chém gió, nói chuyện cùng nhau.
Tưởng như mọi thứ là "anh trai, em gái". Ai dè tình yêu bắt đầu bằng cái nhìn đầu tiên...
"Tôi yêu nàng vội vàng và tha thiết". Một câu trong bài hát, lòng nghẹn ngào, tình nhen nhóm. Mỗi ngọn lửa là ánh sáng thì tình yêu của chúng tôi như ngọn lửa đang rực cháy...
@: Thanh & Yến: hehhe để bữa mô chị mói gởi cho mội đứa một hụ hè lắm ngài đặt hàng quá còn lẹ phải làm thêm kiếm tiền chợ hihi.
"Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như cà muối dưa chua..." hì chị thích câu ni
@ Tà: hehhe lâu lâu phải đi cho giãn gân giãn cốt chờ em
@Anh Thế: hihi có ngài sèm tề ~, ghen tị nè .
Nói rứa chờ tại anh kén chọn chi nà
Chúc mọi người luôn vui và hạnh phúc
----------------------------------------------------------
Ngày mai là ngày 15 yêu thương rồi nà! Mau quá mới đó mà............
Nhớ lại những ngày trước ngày 15 cách đây 2 năm thật là hay.... Tức điên lên được, nghẹn cả cổ...............Thật nhiều cảm xúc xen lẫn...
Không cầu kỳ hoa mỹ, không rầm rộ xôn xao như các kiểu tỏ tình hay kỷ niệm ngày yêu nhau của các cặp gây chấn đông mà báo chí vẫn đưa tin hêhhe, kỷ niệm ngày Yêu Thương của 2 đứa đơn giản, nhẹ nhàng nhưng thật hạnh phúc………..
Con đường phía trước còn dài….và ta hãy cố gắng để mỗi ngày trong năm đều là ngày yêu thương của chúng mình anh nhé!
Hạnh phúc từ những điều đơn giản nhẹ nhàng, nhưng ấm áp và ngọt ngào.....................
Nắng............mãi như nắng mùa Thu nhé........................
Chúc cho mỗi ngày đều là ngày yêu thương, bà nhé!
Hạnh phúc của tui, cg đang gần giống bà rồi
Hôm nay 15/10
Hà tĩnh mưa lớn lắm thu nì chị D đang lang thang mà mưa ri ko biết đi được đâu ko nựa.
SG đợt ni cũng mưa nhiều phải ko. mưa để nhớ, mưa để giống và mưa để quên.
2 người lảng mạn quá nhìn thích lém nè.
Thu chị duyệt em mặc bộ đồ này rất ok.
Nhanh nhanh để dự tiệc tề. Chúc 2 người mãi vậy.
Một ngày mới nữa lại đến, hắn cầu mong cho mọi người trên Trái Đất này có một cuộc sống bình yên, ai cũng nở một nụ cười khi thức dậy vào mỗi buổi sáng. Một lời ước nguyện ngắn ngủi mà thật lớn lao… Chính bản thân hắn chưa bao giờ thấy điều đó được trọn vẹn cả. Biển luôn cuộn sóng, hắn nói biển chẳng yêu bờ chút nào. Biển luôn giận dỗi để những hạt cát phải trôi theo dòng nước. Hắn ghét biển lắm! Hắn không muốn làm bạn với biển nữa. Hắn thương bờ phải chịu sự dỗi hờn của biển…
Kết thúc một ngày mới. Chỉ còn một khoảng thời gian nho nhỏ nữa là hoàng hôn buông xuống. Hắn không quá mệt mỏi với công việc nhưng hắn thật trống vắng. Thành phố biển sao mà buồn thế, hắn thấy con đường càng thêng thang hơn chạy dọc theo bờ biển. Hắn bước từng bước chầm chậm trên cát, bình yên theo bước chân hắn đi và có những hạt cát bám theo gót chân của hắn. Hắn lại càng yêu bãi biển nhiều hơn, hắn nhìn về phía biển, hắn thấy biển vẫn không ngừng vỗ sóng. Hắn trầm tư để thấy biển thật đáng ghét. Một cơn gió thoáng qua, trên biển có hàng ngàn cơn gió thoảng qua mà hắn đâu có hay. Bây giờ thì hắn giật mình thực sự khi hắn thấy thủ phạm làm hắn ghét biển đó chính là gió.
Hắn không bước từng bước trên bãi cát nữa. Hắn ngồi lại và ngắm về phía biển… Hoàng hôn đang buông xuống trên mặt biển, ông mặt Trời đang chuyển mình khuất xa mặt biển ấy. Hắn thấy mặt biển trong ánh bình minh đẹp làm sao. Vậy là hắn hiểu được rằng biển và bờ không phải là kẻ thù của nhau nữa. Hắn thấy thật nhẹ nhõm! Biển yêu thuyền, biển yêu cá, biển yêu những cây san hô…biển yêu những gì trong lòng biển. Biển chỉ muốn vỗ về với bờ mỗi khi bờ buồn cần biển, biển muốn bờ hiểu rằng biển và bờ là hai người bạn thân không thể xa rời nhau được. Bờ quý biển lắm, chỉ có hắn không nhận ra điều đó mà thôi. Hắn lại tự trách mình, sao hắn ngốc thế? Hắn lao thằng ra biển và gọi thật to; Biển ơi! Tới yêu cậu… Biển như hiểu được lòng hắn, biển quấn lấy chân hắn, những hạt cát của bờ cũng nâng niu làm cho hắn bồng bềnh hơn. Hắn thấy mình trẻ con quá, rồi hắn cười và nhìn lên mặt biển một lần nữa. Màn đêm đã buông xuống cùng ánh hoàng hôn lúc nào mà hắn không hay, hắn không còn thấy biển xanh nữa hắn chỉ còn thấy lấp lánh của biển theo từng gợn sóng.
Không khí thành phố biển thật dịu mát chứ không phải như thành phố đông đúc mà hắn đang sống. Hắn ngồi một mình nghe những bạn nhạc trong CD “10 bản tình ca Nga bất hủ” sau bữa cơm tối. Mọi người đã đi đâu đó, hắn tha hồ thả hồn mình vào những bản tình ca nhẹ nhàng ấy. Hắn thiếp đi lúc nào khi mà cuốn “Mưa đầu mùa” của Y Đạt vẫn chưa đọc được trang nào.
Sáng nay hắn dậy thật sớm để ngắm mặt biển hòa quyện cùng ánh bình minh. Ngồi một mình lặng lẽ trên biển hắn chờ một điều gì đó thổn thức từ biển. Hắn ghét ông mặt Trời tháng 11 lắm, gần 6h rồi mà vần chưa nhô lên mặt biển, cứ để hắn phải đợi chờ này mãi. Hắn mở con “dế” ra rồi vào Image hắn lại thấy “biển”, hàng cây vàng úa ấy đập vào mắt hắn khi hắn mở từng pic ấy ra. Hắn biết những hàng cây đó ở nơi nào xa xối lắm, hắn cứ tưởng ờ xứ hoa Anh Đào, nhưng không phải mà ờ xứ tuyết rơi ấy… Đang ngắm những bức ảnh ấy hắn giật mình khi thấy bình minh mà hắn chờ đợi đang bừng sáng. Hắn “click” vài “pô” vào thẻ SD Stick của hắn. Khi ông mặt Trời đã tròn trĩnh hắn bước nhè nhẹ trên bãi biển và hắn nghĩ về nơi xa xắm ấy. Hắn biết mình là ai, đang suy nghĩ gì, nhưng giờ này hắn không quan trọng điều đó nữa. Hắn chỉ muốn biết rằng biển đang nghĩ về hắn mà thôi? Và ít nhất hắn biết rằng từ giờ hắn không còn đơn côi nữa, hắn có thêm biển, hắn có thêm một người bạn. Hắn sẽ gửi gắm vào biển thật nhiều niềm tin, hi vọng và tương lai của hắn nữa. Hắn thấy mình kì cục quá, có quá lãng xẹt không ta? Hắn chưa thể có câu trả lời được…! Hắn tự thấy mình không phải là sắt thép, nhưng dù hắn là sắt thép thì cũng phải tan ra nếu có một ngọn lửa sưởi ấm lòng hắn. Càng nghĩ hắn càng thấy mình thật kì cục. Hắn cười nhẹ cho chính mình cũng như một lời mãn nguyện, hắn lại chay nhanh ra biển như muốn nói rằng hắn yêu biền hơn, hắn muốn ôm biển vào lòng, hắn muốn…! Bây giờ thì hắn cần có biển thật rồi, để rồi những lúc giận dỗi biển lại gọi tên hắn, biển cũng sẽ gọi gió về bắt nạt hắn. Hắn ứ sợ, bây giờ hắn là trẻ con nên hắn không sợ bị bắt nạt nữa, hắn chỉ sợ một lúc nào đó hắn biển không giận hắn mà để cho hắn phải lẻ loi mà thôi. Tít tít…
Alô! H nghe nè…
Ông về ăn sáng còn lên các CT tư vấn cho họ nữa nữa chứ.
Ừ! Chờ xíu!
Ghét chưa! Hôm nay không phải là Chủ Nhật à? Hắn lảm nhảm… hắn còn muốn ở lại với biển mà.
Hàng cây bằng lăng cùng những cây hoa sữa cứ lung lay theo gió, lâu lâu một anh chàng phi lao uốn mình reo cùng gió. Hắn khoài chí chỉ về cây phi lao nói với nhỏ Phương
Có lúc nào bà nghĩ bà đứng trên ngọn cây ấy không? Hì…….
Hông! Ai leo được lên trển.
Haha! Có gió đó, chỉ có gió thôi á.
Ông hâm à?
Chắc vậy! Mà hâm thì sao nào?
Thì không bình thường, hay ông….? Thôi! Lẹ lên về phòng nghĩ ngơi
Khỏi về nữa, tui ra biển đây.
……………………………..
Hắn lại tần ngần trước biển. Hôm nay hắn làm việc mà hiểu quả không cao, cũng may là mấy bài này lên lớp nhiều CT rồi nên cũng quen. Unlock Nokia của hắn ra, hắn đọc những dòng chữ li ti ấy; “Good evening! Mấy hôm nay blog của ông lên mốc rùi đó, về dọn nhà đi chứ. Nice day!” và đọc lại “ngày mới vui vẻ hạnh phúc nha H. Hôm nay đi VT về nhanh còn…”. Chết thật! Vậy thì tối nay hắn phải lên đó ngó ngôi nhà blog của hắn chút chớ.
Biển ơi! Biển à! Biển đâu rồi? Từng chữ mà hắn viết lên bãi cát, biển trước mặt hắn vậy mà chẳng có câu trả lời. Hắn xóa từng chữ, từng chữ một, hắn tiếc nuối lắm. Từng chữ hắn viết lên đều có ý nghĩa cả mà. Càng xóa chữ đi hắn càng nghĩ hắn xa biển lắm, còn lại chữu “Biển ơi!” hắn không xóa nữa. Hắn muốn gọi thật to mà sao khó quá, hắn thêm vào đó ba chấm và rảo bước đi lúc nào không hay. Hắn hẹn ngày mai quay lại, hắn vẫn hi vọng sang mai thức dậy cay ra nơi này hằn sẽ có câu trả lời của biển. Ít nhất trong ĐT của hắn có câu trả lời đó. Hắn vẫn ước ao mỗi sớm mai thức dậy hắn lại nhận được những dòng tin nhắn mà biển gửi cho hắn như hồi sáng, nhưng sáng mai còn có thêm câu trả lời của biển. Hắn sẽ hạnh phúc lắm thay, hắn sẽ cười thật tươi… Hắn chưa thật sự đã có biển, hắn muốn bên biển để hắn được ngắm biển cùng những khi biển hờn dỗi mà d6ẽ thương ấy. Càng suy nghĩ hắn càng bước nhanh về phía bãi biển trải dài ấy, có lẽ nơi hắn dừng chân không phải là bãi du lịch chình nên mọi người đến với biển ít hơn. Như vậy hắn tha hồ mà thả hồn về với biển cùng ngắm hoàng hôn buông xuống và hắn lại thầm gọi tên biển. Hắn không còn nghĩ lung tung như hôm qua nữa, hắn nghĩ nhẹ nhàng hơn nhưng hắn vẫn chưa có câu trả lời của biển nên hắn còn bỏ những trang giấy trắng còn dở dang mà hắn viết. Hắn muốn có câu trả lời của biển để hắn viết phần còn lại. Hắn cảm ơn biển thật nhiều, biển đã cho hắn mở lòng mình ra, biển làm cho hắn tan ra từ khối đóng băng ấy.
Hắn thấy tự tin với chính mình hơn, hắn thấy biển càng dễ gần hơn, hắn thấy mọi người bên biển cũng dễ gần như biển vậy. Hắn thấy cuộc sống của hắn đâu chỉ có thủy tinh vụn vỡ, đôi lúc hắn thấy con người khô cứng của hắn không còn đóng băng như tuyết mà đã tan ra thành nước. Dòng nước đó thành sông rồi hòa quyện vào biển. Hắn muốn biển cùng hắn đi suốt cuộc đời còn lại để khi không còn tồn tại nữa hắn và biển được ở bên nhau mãi mãi. Hắn quyết định viết về biển thành một cuốn tiểu thuyết, nhưng cuốn tiểu bây giờ còn dang dở. Hắn muốn mọi người cảm nhận cùng hắn phần còn lại về biển nơi xa xôi ấy!
Cho mình vô spam tý nha....nhưng e nhóc_thu nhà mình tặng đơi nớ là đôi mô đó nạ,mà chộ có ngài vô thanks nhiệt ttinhf a rứa nạ .
Mình cụng mong đôi nớ mãi bên nhau hp
Hóa ra là tặng cho cả mình nựa mà 2 lạo nớ cứ tưởng tặng riêng cho 2 lạo.....gớm hư ăn rứa không biết nựa........cả 2 đứa xấu tính xấu nết đạ khiếp i thu hẹ..........mà bài đó là tặng cho cả 2 đứa e nựa chứ......
mà có khi tự sướng cụng nên ấy chứ