Đã rất nhiều lần anh đã cố gắng quên đi cái hình ảnh của em, cái cầm tay, cái hôn nhẹ lên mái tóc của em. Nhưng hôm nay, anh lại đi trên con đường mà tầm này năm ngoái chúng ta đã có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau. Anh nhớ con đường nó dài bao nhiêu nhưng anh lại cảm thấy nó rất ngắn còn sao hôm nay anh thấy con đường nó dài vậy. Anh đi mãi đi mãi mà chẳng hết cái con đường mà mình đã đi. Anh là người từng rất cẩn thận khi đi trên đường đó là bao giờ cũng chăm chú để an toàn trong xuốt quãng đường mình đi. Ngày yêu em, đến với em anh lại khờ khạo bao nhiêu và bất cần bao nhiêu anh đi trên đường lại quen dần với bàn tay của em đan xen vào bàn tay của anh.Và có những lúc em ôm anh và nói "Anh! sao anh ốm vậy cố gằng ăn nhiều vào anh nhé! Anh học ít thôi lo cho sức khỏe..." nhưng cái cảm giác 1 năm thôi, một năm, 360 ngày em đã không còn bên anh để nói những câu như vậy nữa ...
Anh đã cố gắng quên và nhiều lúc anh muốn chạy chốn đi một nơi rất xa để xóa đi toàn bộ những kỷ niệm về em nhưng tại sao anh lại phải lừa dối trái tim của chính mình. Anh yêu em nhưng anh lại không có thể là bờ vai cho em tự những lúc em buồn. Em đã lựa chọn một con đường đi khác mà đồng hành cùng em trên con đường không phải là anh!
Quay lại 360 ngày, cái ngày mà anh đưa em về quê cái cảm giác lúc chia tay em lên đường sao nó khó tả vậy anh chỉ nhìn ánh mắt của em và muốn ôm em thật chặt vào trong lòng. Nhưng em ơi! Trong ánh mắt của em dường như đã cảnh báo cho anh một điều gì đó có thể sắp xảy ra với anh. Và đúng 22:45 đêm ngày 29 tết em đã làm con tim anh đau và thật đau tất cả niềm hy vọng của anh đã bị vụt tắt. Con người anh đã mất hết niềm tin vào cuộc sống vì anh đã mất đi cái hy vọng của mình anh sống bằng cách giả tạo để che đậy không cho ai biết cái sự đau khổ của anh...... và bây giờ khi gặp anh em đã quay mặt đi với người khác. ..... Không sao đâu em ............anh sẽ quên và quên để sống tốt hơn..............
Anh đã cố gắng quên và nhiều lúc anh muốn chạy chốn đi một nơi rất xa để xóa đi toàn bộ những kỷ niệm về em nhưng tại sao anh lại phải lừa dối trái tim của chính mình. Anh yêu em nhưng anh lại không có thể là bờ vai cho em tự những lúc em buồn. Em đã lựa chọn một con đường đi khác mà đồng hành cùng em trên con đường không phải là anh!
Quay lại 360 ngày, cái ngày mà anh đưa em về quê cái cảm giác lúc chia tay em lên đường sao nó khó tả vậy anh chỉ nhìn ánh mắt của em và muốn ôm em thật chặt vào trong lòng. Nhưng em ơi! Trong ánh mắt của em dường như đã cảnh báo cho anh một điều gì đó có thể sắp xảy ra với anh. Và đúng 22:45 đêm ngày 29 tết em đã làm con tim anh đau và thật đau tất cả niềm hy vọng của anh đã bị vụt tắt. Con người anh đã mất hết niềm tin vào cuộc sống vì anh đã mất đi cái hy vọng của mình anh sống bằng cách giả tạo để che đậy không cho ai biết cái sự đau khổ của anh...... và bây giờ khi gặp anh em đã quay mặt đi với người khác. ..... Không sao đâu em ............anh sẽ quên và quên để sống tốt hơn..............