Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh, mảnh đất hữu tình, địa linh nhân kiệt. Trời mô xanh bằng trời Can Lộc, 99 ngọn núi hồng soi xuống dòng La. quê hương ơi, cho con gọi tên người trong tiếng nghẹn ngào mong nhớ, nơi tuổi thơ con đã khôn lớn bên người. Tôi đi xa quê, trong lòng quê đang ngon giấc, khi trên đường làng còn im bặt tiếng xe. đâu đó, những người dân buôn bán còn lóc cóc đạp xe chở đầy trên lưng cái ăn từng ngày, từng tháng, ừ, sao mình lại thương những phận đời như thế, vì bố mẹ mình còn đấy, người thân mình đấy, còn vất vả hơn thế bao nhiêu....
Quê hương ơi, mỗi lần về thăm tôi lại thấy nhiều đổi mới, cuộc sống từng ngày như đang ấm no lên, có ai đã từng quên những năm tháng, cái nghèo giờ không còn bám chân ta mỗi ngày.......
Quê hương ơi, mùa lũ năm nay, năm qua và nỗi lo năm tới, cực khổ thay bao đời vất vả, để dòng lũ cuốn đi mồ hôi của mẹ, cuốn đi bao nỗi ưu phiền trong đôi mắt sâu thẳm của cha. Mùa lũ đi qua, bao âu lo trong con dần mất, chỉ thương quê mình mùa gặt, hạt mất hạt còn, miệng đắng miếng cơm con.
Quê hương ơi, bao đổi thay đã lấy đi những âu lo trong tôi, nhưng còn bao nỗi âu lo còn chưa vơi đi được, vươn lên đó, giàu đẹp hơn đó, nhưng bóng mẹ già tần tảo, bóng mẹ hiền Việt Nam đâu đâu cũng thế, năm tháng qua rồi, mẹ mình vẫn khổ thế sao....
trên khóe mắt cha, sao càng sâu đến thế, sương gió nào phủ kín trắng mái tóc cha tôi, bàn tay cha chai đầy những mảnh hằn cuộc sống, ôm bao vất vả để đong đầy bát cơm con. ôi, tuổi thơ con, những gì là khờ dại, đã làm con tê tái, nước mắt nhạt nhòa khi nghĩ về những lúc phiền lòng mẹ cha.
Quê hương ơi, dù con đã đi xa, dù nỗi nhớ chỉ là trong âm thầm đáy lòng con như thế, con vẫn xin người cưu mang con, đừng chế giễu con mỗi lần nghĩ về quê mẹ, cho dù đôi lúc con chẳng phải là con của quê hương.
Can Lộc quê tôi, Một dải đất trắng đầy nắng, một hàng tre già kĩu kịt trong nắng trưa, một dòng nước xanh trong, một triền đê nho nhỏ, một đàn cò trắng rạng đông chưa tỏ, một khói lam chiều ấm áp bát cơm quê. Can Lộc ơi, nhớ về quê hương con nhớ về kỉ niệm, con nhớ những gì ẩn khuất trong con, niềm vui quê hương giàu mạnh luôn canh cánh bên con, nhưng nhớ về quê hương con nhớ về những nhọc nhằn trên tay gầy của mẹ, những ưu phiền trên gánh nặng trên vai gầy của cha. Một mai không xa, con sẽ nhớ về quê hương ta một niềm tự hào phát triển, đất nước hội nhâp rồi, quê hương mình sẽ thay đổi lên.
Quê hương ơi, mỗi lần về thăm tôi lại thấy nhiều đổi mới, cuộc sống từng ngày như đang ấm no lên, có ai đã từng quên những năm tháng, cái nghèo giờ không còn bám chân ta mỗi ngày.......
Quê hương ơi, mùa lũ năm nay, năm qua và nỗi lo năm tới, cực khổ thay bao đời vất vả, để dòng lũ cuốn đi mồ hôi của mẹ, cuốn đi bao nỗi ưu phiền trong đôi mắt sâu thẳm của cha. Mùa lũ đi qua, bao âu lo trong con dần mất, chỉ thương quê mình mùa gặt, hạt mất hạt còn, miệng đắng miếng cơm con.
Quê hương ơi, bao đổi thay đã lấy đi những âu lo trong tôi, nhưng còn bao nỗi âu lo còn chưa vơi đi được, vươn lên đó, giàu đẹp hơn đó, nhưng bóng mẹ già tần tảo, bóng mẹ hiền Việt Nam đâu đâu cũng thế, năm tháng qua rồi, mẹ mình vẫn khổ thế sao....
trên khóe mắt cha, sao càng sâu đến thế, sương gió nào phủ kín trắng mái tóc cha tôi, bàn tay cha chai đầy những mảnh hằn cuộc sống, ôm bao vất vả để đong đầy bát cơm con. ôi, tuổi thơ con, những gì là khờ dại, đã làm con tê tái, nước mắt nhạt nhòa khi nghĩ về những lúc phiền lòng mẹ cha.
Quê hương ơi, dù con đã đi xa, dù nỗi nhớ chỉ là trong âm thầm đáy lòng con như thế, con vẫn xin người cưu mang con, đừng chế giễu con mỗi lần nghĩ về quê mẹ, cho dù đôi lúc con chẳng phải là con của quê hương.
Can Lộc quê tôi, Một dải đất trắng đầy nắng, một hàng tre già kĩu kịt trong nắng trưa, một dòng nước xanh trong, một triền đê nho nhỏ, một đàn cò trắng rạng đông chưa tỏ, một khói lam chiều ấm áp bát cơm quê. Can Lộc ơi, nhớ về quê hương con nhớ về kỉ niệm, con nhớ những gì ẩn khuất trong con, niềm vui quê hương giàu mạnh luôn canh cánh bên con, nhưng nhớ về quê hương con nhớ về những nhọc nhằn trên tay gầy của mẹ, những ưu phiền trên gánh nặng trên vai gầy của cha. Một mai không xa, con sẽ nhớ về quê hương ta một niềm tự hào phát triển, đất nước hội nhâp rồi, quê hương mình sẽ thay đổi lên.