Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!
Em là con gái Hà Nội
Viết thơ gửi về miền Trung...
Em gọi nơi ấy là quê nội
Giờ nhớ quê nhiều... có phải tại anh không?
Ai bảo anh ghé lại miền Trung
Nơi ấy quê em bốn mùa nắng cháy
Gió lào gắt gao giữa ngày tháng 7
Lỡ một lần... còn thương nổi lần sau...?
Người miền Trung chẳng dễ quên mau
Cát trắng hàng dương bóng đổ dài trên bãi
Mắm tép, tôm chua ăn một lần nhớ mãi
Có đủ cay mắt trai Hà Nội không anh?...
Rồi mai này nhịp chân bước nhanh nhanh
Những vòng xe đưa anh về phố thị
Có bao giờ, một lần thôi, nhớ nhỉ?...
Phút ngơ ngẩn buồn tại một ngã ba...?
Mai mai này... sẽ là xa thật xa
Có nỗi nhớ chỉ thuộc về ký ức
Và anh - gã lãng du phiền phức
... sẽ là một phần trong nỗi nhớ quê em
Rồi có bao giờ anh trở lại miền Trung
Nắng gió quê xa bốn mùa bỏng cháy
Con gái miền Trung cũng vậy
... dù chính mình... cũng chẳng hiểu tại sao?...
Ai có về miền Trung
Mảnh đất nghèo cằn cỗi
Đêm thót mình trong từng cơn bão nổi
Cha cố chống chèo không giữ nổi mái tranh xiêu
Mẹ tất tả trong chiều giông bão
Kịp gánh thóc về chân cao thấp đường đê.
Ai có về miền Trung.
Nghe cha kể chuyện ngày xưa
Khi sớm trưa bom thù dội nát
Mảnh đất với gió Lào và cát
Bà vẫn hát ru câu ví dặm thương
Rằng quê ta dân Xô Viết kiên cường
Ai có về miền Trung
Xứ Nghệ non xanh, dịu dàng xứ Huế
Có đi về nhớ nhé đến Kim Liên
Đây núi Hồng, sông Lam.
Kia sông Hương, núi Ngự
Bức tranh thơ ai dệt tự bao giờ
Ai có về miền Trung
Uống bát nước chè xanh, ăn quả cà muối mặn
Mới thấu hết những nhọc nhằn, vất vả
Bởi miền quê dường không phải đất lành
Nên mặn chát nỗi lòng người xa xứ.
Ai có về miền Trung
Nhớ chuyện muối gừng
Đời bạc lắm đâu là trong là đục
Xa muôn trùng vẫn lúc nhớ lúc thương
Miền Trung ơi con gọi tiếng: Quê hương
Trong khắc khoải nhớ nẻo đường nắng, gió...
Ai có về miền Trung
Có người em gái nhỏ
Bước chênh vênh giữa hai bờ cát, gió
Đông lạnh ghê người, hè nắng nóng sạm da
Nghe câu nói mô tê răng mà thương chi lạ
Nghiêng nón em cười
...rứa anh hầy
em nỏ biết chi mô.
Lại đến mùa giông bão rồi đấy em
Hai đứa ở hai đầu đất nước
Thương mẹ miền Trung tim đau vết xước
Bầm dập thân cò trời nước mênh mông...
Anh mong cùng em về quê - miền Trung
Để tận hưởng cái chang chang của nắng
Để tận hưởng cái oi nồng vị mặn
Mùi mồ hôi, mùi rơm ngâm nước mà thương.
Anh đợi em về để yêu thêm quê hương
Yêu mảnh đất cằn mà tình người đọng mật
Như em yêu anh làm dòng sông chắt chiu phù sa bồi đắp
Cho anh là chàng rể của xứ Nghệ, mình ơi!
Chỉ có mấy ngày xa, mà anh thấy nhớ nhiều rồi
Về lại bến sông, tìm lại câu thơ một thời dang dở
Em viết tiếp cùng anh để gửi trao niềm thương nỗi nhớ
Được không?
Miền Trung - thắt đáy lưng ong
Em vẫn mãi vẹn nguyên
Đằm thắm tiếng quê cho cả đời anh ngụp lặn
Thẩm thấu tự ngàn đời giận mà thương cả câu ví dặm
Cho anh ngơ ngẩn nụ cười em (!)
Thơ anh viết... em và quê xứ Nghệ làm men
Làm đắm say chàng trai đất Hà Thành rồi nhỉ
Biết đâu em chưa vừa ý
Nỏ chịu... thì sao?!
Mà thôi, hẹn ngày về Xứ Nghệ để hai đứa sẽ khát khao
Dành trọn cho nhau thật nhiều, em nhé!
Anh tin: mẹ cha sẽ vừa lòng, đẹp ý
Khi anh ngỏ lời thương...
Gừng cay, muối mặn cứ phân minh để cha mẹ tỏ tường
Cho quê mình thành nơi hạnh ngộ
Đã thương thì ba vạn sáu ngàn ngày bão tố
Vẫn thương...
Anh để em thua trong thế thắng
Là biết thương và biết giận đấy thôi!
Như dòng sông bên lở, bên bồi
Như anh nhường em bên bồi... còn anh bên lở.
Đã trót giận để thương nhiều đấy chứ!
"Ách ưởng" đâu mà, “nỏ chịu... mần răng”?
Tiếng Nghệ quê mình, anh nói rứa... đúng không?
Sao em cứ hằm hè "thua" với "thắng"?
"Con gấy quê choa" hiền như sông La êm trôi, phẳng lặng
Mùa lũ về... lại chảnh chọe… nỏ thương?
Để dẫu xa có trăm ngả, nghìn đường
Anh vẫn nhớ, vẫn thương miền quê nghèo lận đận.
Thôi nữa… mà em, đã thương thì đừng giận
Mà đã lỡ giận rồi… thì đừng giận lâu...
Để sông La cứ réo gọi thẳm sâu
Rú Hồng cũng buồn trông… tội lắm!
Mình cùng hát câu “gừng cay muối mặn”
Như cha mẹ, ông bà, o dượng… đã thương...
Có phải gió ngược chiều nên anh biết nhường em
Một chút xíu mà "rung rinh" trông thấy
Hai đứa - lở bồi, buồn vui dòng chảy
Sông đa tình anh gọi đấy là em
Giận hờn nhau để có cớ mà thương
"Ách ưởng" mãi mần răng ai chịu được (nhỉ)
Thương Xứ Nghệ, học "Nghệ ngữ" anh biết
Nhớ ngày đầu: nỏ chịu, biết mần răng...
Em tủm tỉm cười, anh lo lắng (băn khoăn)
Sao em lại cười: mần răng - nỏ chịu?
Con gái quê mình bướng, ngang và khó hiểu
Thương thật nhiều nhưng vẫn nói: nỏ thương
Chẳng dại gì thua thắng với người dưng
Mai mốt sợ buồn khi đường chia hai ngả
Nhường anh bên bồi, còn em bên lở
Có buồn đau cũng là nỗi niềm chung
Giận thì giận mà thương càng thương
Câu ví dặm ai trao ai ngày ấy
Lỡ giận rồi, dừ mần răng anh nhỉ?
Anh nhường em thêm chút nữa được không?!
Để sông La ôm trọn bóng núi Hồng
Mỗi bình minh, mỗi hoàng hôn xuống
Để thắm lại câu "gừng cay, muối mặn"
Như cha mẹ, ông bà, o dượng… đã thương…
3h45'....
Đang say giấc nồng...
Bỗng nhiên...đùng đùng đoàng đoàng....
Thế là mưa...
Mưa nhanh quá...
Mưa như trút nước...
Nghe mưa...
Nghe chút nhạc buồn...
Nhớ điên đảo...
Bóng Mẹ già...
Còn ta với màn đêm lạnh lùng đến tàn nhẫn...
Ơ kìa...
Nghe mưa...
Đang rơi cả trên bàn phím...
Lách tách...chát chúa....
Sau cánh cửa sổ đối diện ta...
Mưa....
Mưa vẫn rơi...
Mưa vẫn rơi đó thôi...
"Nỗi nhớ vỡ òa thành tiếng mưa đêm..."
Đi ngủ tiếp... :D
Có một lần biển và sóng yêu nhau,
Người ta bảo biển là tình đầu của sóng.
Sóng dữ dội vỡ bờ cát trưa nóng bỏng,
Biển rì rầm hát mãi khúc tình ca.
Có một lần sóng nông nổi đi xa,
Bao kẻ đến và tỏ tình với biển.
Biển sợ rằng sóng không về vĩnh viễn,
Nên đành rằng hò hẹn với vầng trăng.
Sóng trở về thế là biển ăn năn,
Sóng đâu nợ để biển xanh kia vô tội.
Tình chỉ đẹp khi không còn gian dối,
Và bỏ đi kể từ đó không về.
Có một lần anh đã kể em nghe.
Chuyện tình yêu của chúng mình vốn không đơn giản,
Anh phiêu lưu còn em thì lãng mạn,
Và thời gian hò hẹn cũng mong manh.
Sóng bạc đầu từ đó phải không anh?
Còn biển kia vẫn xanh màu huyền bí?
Không phải đâu em biển kia không chung thủy,
Dẫu bạc đầu sóng vẫn mãi thủy chung.
Anh dắt em giữa biển nghìn trùng,
Nghe dã tràng kể chuyện xưa xa vắng.
Dẫu không phải tình đầu em trong trắng,
Chỉ mong anh một lòng với cổ tích biển ngày xưa!
Em tập nhìn anh như một người dưng
Dẫu điều ấy - bây giờ - không bắt buộc
Nhưng ngày mai...
Ai mà nói trước !
Tình yêu nào lại không có khổ đau !
Em tập nhìn anh như một người bên đường lướt qua mau
Tình yêu - Niềm tin,
Cùng những gì trôi qua tương tự
Chia tay rồi, em không thể níu giữ
Một chút gì vương vấn của ngày xưa
Em sẽ quên đi những đêm mưa
Những khoảnh khắc anh ngập tràn ở đó
Anh nồng nàn trong hơi thở
Để bây giờ... chúng mình mất nhau
Em biết yêu anh là nhận cho mình những nỗi đau
Những băn khoăn, những giận hờn day dứt...
Và điều ấy thường làm em kiệt sức
Nhưng mà ai hiểu được... Tình yêu...
Em tập quên anh, tập xa anh và hứa thật nhiều...
Sao em có thể làm được điều vừa nói ?
Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như vết thương...
[FONT=times new roman,serif]chỉ còn tiếng cánh vỗ[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]ta ngồi không đổi chỗ[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]vẫn trôi xa nghìn xa …[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]cội mai lặng lẽ đơm hoa[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]vàng mấy độ ?[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]ta xuân thì mấy độ ?[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]chiếc xích đu đẩy xa dần tuổi nhỏ[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]chừng như nghe [/FONT]
[FONT=times new roman,serif]giông bão.... [/FONT]
[FONT=times new roman,serif] nhẹ hơn...
[/FONT]
[FONT=times new roman,serif]chiều …
----------------------***------------------------