Vì tôi là người Hà Tĩnh:
Nên tôi thấy choáng ngợp cách xưng hô cùng lứa của bạn bè miền Bắc: mày - tao, tớ - cậu, tớ - ấy, ông - bà - tôi… Trong cách xưng hô của tôi với những người miền Bắc mà tôi quen thì bốn cách đấy chắc chẳng có cái nào lép vế, cũng chẳng cái nào được dùng nhiều nhất. Ở quê tôi chỉ gọi tau - mi hoặc khi nói chuyện với con gái muốn nhẹ nhàng tí thì xưng theo tên thôi.
Vì tôi là người Hà Tĩnh:
Nên tôi (đã) không biết rằng khi hỏi tuổi người lớn người ta phải hỏi “bao nhiêu” tuổi, chứ không phải “mấy” tuổi. Vì quê tôi có dùng chữ “bao nhiêu” bao giờ đâu, từ mấy đứa con nít đến các cụ cũng chỉ hỏi “mấy” tuổi thôi. Lần sau lỡ bạn nào gặp thì đừng bảo tôi không biết ăn nói, là mất lịch sự, chẳng qua tôi theo thói quen từ nhỏ mà thôi.
Vì tôi là người Hà Tĩnh:
Nên tôi chẳng hiểu lắm ý nghĩa thực sự khi 1 người nào đó bảo tôi là ngố, ngốc, trẻ con, hay đáng yêu, dễ thương… thường thì những gì tôi hiểu và thực tế là khác nhau. Chẳng hạn nếu ai đó bảo tôi ngố, tôi sẽ nghĩ rằng chắc mình vừa hành động một cái gì đó ngu ngốc một tí thôi, nhưng mà thực ra có thể người ta nghĩ “Ôi cái thằng sao mà ngu thế!” cũng nên.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên giọng nói tôi khó nghe, toàn phải giả giọng Bắc cho dễ giao tiếp. Từ địa phương tôi cũng đành câm nín chôn sâu trong họng không dám dùng. Nhưng các bạn cứ tin đi, được nghe giọng miền Trung của tôi là 1 vinh dự lớn đấy, rồi có lúc nghiện đừng kêu. Cũng vì tôi là người Hà Tĩnh nên tôi có thể hiểu được gần hết tiếng nói của ba miền Tổ quốc, chẳng phải đây không phải là một lợi thế hay sao?
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên tôi không muốn cũng như không thích người đồng hương của tôi pha giọng Bắc hay giọng Nam lúc nói chuyện với tôi. Bạn không thể dùng giọng nói quê hương khi nói chuyện với tôi hay sao? Hay bạn cho rằng giọng nói quê hương là khó nghe, là thế này, thế khác. Cuộc đời thay đổi, có thể tôi sẽ đánh mất cũng như sẽ phải thay đổi nhiều thứ. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi, đó chính là cái giọng Nghệ, cái chất Nghệ trong giao tiếp.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên da tôi không được trắng cho lắm, nếu không muốn nói là đen Nhưng mà các bạn cũng phải hiểu cho tôi, một thằng con trai lớn lên ở vùng miền Trung gió Lào cát trắng thì làm sao trắng cho nổi Mà tôi cũng không thích da trắng lắm, nhìn không giống dân quê tôi.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên từ nhỏ tôi đã quen với dãy Trường Sơn chạy đến tít chân trời, đã quen với con sông La nước xanh vời vợi, đã quen với màu xanh phủ kín cả vùng quê: xanh núi, xanh sông, xanh đồng, xanh bể, xanh bầu trời, xanh cả những giấc mơ. Giấc mơ về một ngày mai không còn hạn hán, không còn mất mùa, không còn lũ lụt, không còn đói nghèo, không còn vất vả… cho những người dân chịu thương chịu khó quê tôi. Vì vậy lỡ các bạn có thấy tôi bỗng nhiên mắt nhìn xa xôi, vẻ mặt bần thần, thì cũng đừng đánh thức tôi nhé, chẳng qua là tôi đang nhớ quê thôi, dù Hà Nội của các bạn cũng đẹp lắm.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên nhà tôi nghèo lắm. Cha mẹ tôi cũng như bao người dân quê tôi, quanh năm “bán lưng cho đất, bán mặt cho trời”. Được sinh ra và lớn lên, được sống trong một cuộc sống đúng nghĩa là một cuộc sống, đến bây giờ được ngồi giữa lòng Thủ đô ăn học là tôi cũng đã biết ơn và phục cha mẹ tôi nhiều lắm. Vì vậy bạn đừng ngạc nhiên mỗi khi nghe tôi nói về hoài bão của mình. Bởi vì tôi muốn thực sự báo hiếu cho cha mẹ, bởi vì gia đình bên nội tôi gần một nửa vẫn đang được xếp vào hộ nghèo, bởi vì tôi là con trai trưởng, bởi vì cả đại gia đình đang chờ tôi vinh hoa trở về…
Hà Nội, một đêm tháng tư 2012
Sưu tầm từ internet
Nên tôi thấy choáng ngợp cách xưng hô cùng lứa của bạn bè miền Bắc: mày - tao, tớ - cậu, tớ - ấy, ông - bà - tôi… Trong cách xưng hô của tôi với những người miền Bắc mà tôi quen thì bốn cách đấy chắc chẳng có cái nào lép vế, cũng chẳng cái nào được dùng nhiều nhất. Ở quê tôi chỉ gọi tau - mi hoặc khi nói chuyện với con gái muốn nhẹ nhàng tí thì xưng theo tên thôi.
Vì tôi là người Hà Tĩnh:
Nên tôi (đã) không biết rằng khi hỏi tuổi người lớn người ta phải hỏi “bao nhiêu” tuổi, chứ không phải “mấy” tuổi. Vì quê tôi có dùng chữ “bao nhiêu” bao giờ đâu, từ mấy đứa con nít đến các cụ cũng chỉ hỏi “mấy” tuổi thôi. Lần sau lỡ bạn nào gặp thì đừng bảo tôi không biết ăn nói, là mất lịch sự, chẳng qua tôi theo thói quen từ nhỏ mà thôi.
Vì tôi là người Hà Tĩnh:
Nên tôi chẳng hiểu lắm ý nghĩa thực sự khi 1 người nào đó bảo tôi là ngố, ngốc, trẻ con, hay đáng yêu, dễ thương… thường thì những gì tôi hiểu và thực tế là khác nhau. Chẳng hạn nếu ai đó bảo tôi ngố, tôi sẽ nghĩ rằng chắc mình vừa hành động một cái gì đó ngu ngốc một tí thôi, nhưng mà thực ra có thể người ta nghĩ “Ôi cái thằng sao mà ngu thế!” cũng nên.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên giọng nói tôi khó nghe, toàn phải giả giọng Bắc cho dễ giao tiếp. Từ địa phương tôi cũng đành câm nín chôn sâu trong họng không dám dùng. Nhưng các bạn cứ tin đi, được nghe giọng miền Trung của tôi là 1 vinh dự lớn đấy, rồi có lúc nghiện đừng kêu. Cũng vì tôi là người Hà Tĩnh nên tôi có thể hiểu được gần hết tiếng nói của ba miền Tổ quốc, chẳng phải đây không phải là một lợi thế hay sao?
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên tôi không muốn cũng như không thích người đồng hương của tôi pha giọng Bắc hay giọng Nam lúc nói chuyện với tôi. Bạn không thể dùng giọng nói quê hương khi nói chuyện với tôi hay sao? Hay bạn cho rằng giọng nói quê hương là khó nghe, là thế này, thế khác. Cuộc đời thay đổi, có thể tôi sẽ đánh mất cũng như sẽ phải thay đổi nhiều thứ. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi, đó chính là cái giọng Nghệ, cái chất Nghệ trong giao tiếp.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên da tôi không được trắng cho lắm, nếu không muốn nói là đen Nhưng mà các bạn cũng phải hiểu cho tôi, một thằng con trai lớn lên ở vùng miền Trung gió Lào cát trắng thì làm sao trắng cho nổi Mà tôi cũng không thích da trắng lắm, nhìn không giống dân quê tôi.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên từ nhỏ tôi đã quen với dãy Trường Sơn chạy đến tít chân trời, đã quen với con sông La nước xanh vời vợi, đã quen với màu xanh phủ kín cả vùng quê: xanh núi, xanh sông, xanh đồng, xanh bể, xanh bầu trời, xanh cả những giấc mơ. Giấc mơ về một ngày mai không còn hạn hán, không còn mất mùa, không còn lũ lụt, không còn đói nghèo, không còn vất vả… cho những người dân chịu thương chịu khó quê tôi. Vì vậy lỡ các bạn có thấy tôi bỗng nhiên mắt nhìn xa xôi, vẻ mặt bần thần, thì cũng đừng đánh thức tôi nhé, chẳng qua là tôi đang nhớ quê thôi, dù Hà Nội của các bạn cũng đẹp lắm.
Vì tôi là người Hà Tĩnh
Nên nhà tôi nghèo lắm. Cha mẹ tôi cũng như bao người dân quê tôi, quanh năm “bán lưng cho đất, bán mặt cho trời”. Được sinh ra và lớn lên, được sống trong một cuộc sống đúng nghĩa là một cuộc sống, đến bây giờ được ngồi giữa lòng Thủ đô ăn học là tôi cũng đã biết ơn và phục cha mẹ tôi nhiều lắm. Vì vậy bạn đừng ngạc nhiên mỗi khi nghe tôi nói về hoài bão của mình. Bởi vì tôi muốn thực sự báo hiếu cho cha mẹ, bởi vì gia đình bên nội tôi gần một nửa vẫn đang được xếp vào hộ nghèo, bởi vì tôi là con trai trưởng, bởi vì cả đại gia đình đang chờ tôi vinh hoa trở về…
Hà Nội, một đêm tháng tư 2012
Sưu tầm từ internet