Người ta thường nhắc đến " cào cào lá tre " chứ ít có ai nói là " châu chấu lá dừa ". Và có lẽ...cái tên lạ bắt nguồn từ tâm lý khá phức tạp, đôi khi khó hiểu, lạ lùng của nhân vật chính. Gấy viết truyện ni chỉ là tùy hứng. Với lại vì cách viết văn ko đc hay nên nói túm lại truyện cụng khung đặc sắc! Hi vọng được mọi người ủng hộ. 
Hắn - là một tên đào hoa thật sự hay cố tình để trở thành người đào hoa? Chắc là với bất kì người con gái nào, hắn cũng "dễ gây cảm tình" như thế!
___________________
“Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó”
Trầm nghĩ đến mấy câu thơ đọc được trên mạng và bất chợt đánh rơi nụ cười. Một cơn gió nhẹ thoảng qua,vuốt nhẹ mái tóc đang được xõa xuống. Hình ảnh của một cô học trò cấp ba đứng trước gió, tóc bay bay, tà áo dài phất phơ và thi thoảng lại đưa tay lên vén tóc thật dễ để lại ấn tượng! Tâm hồn Trầm giờ đây đang hòa quyện với buổi hoàng hôn tràn ngập nắng. Những tia nắng nhẹ nhàng luân chuyển qua hàng điệp già và qua cả những loài cây không rõ tên trong trường. Trầm yêu nắng của sớm bình minh và của buổi chiều hoàng hôn. Ít ai mà biết được một đứa nhí nhảnh, nhí nhố như Trầm lại sở hữu tâm hồn lãng mạn đến thế!
Bỗng…có ai đó đánh vào vai Trầm cái “bộp” – khá mạnh tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bé.
- “Này! Bà Trầm! Làm gì mà đứng như cây cơ thế hử?” – Tên Duy bạo lực.
- “Đá ông cái giờ! Ai là cây cơ? À mà…cây cơ là cây gì? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tui chưa nghe tên cây đó bao giờ cả. Mà đảm bảo là nếu chịu khó ngồi dò dẫm trong “Bách khoa toàn thư” thì có đến đời cháu, chắt, chút, chít, chiền chiện của tui cũng chưa tìm thấy hai từ “cây cơ” của ông đâu”.
Cả nhóm cười phá lên. Trầm luôn hài hước.
5h35’…bình thường, vào giờ này, Trầm hay về chung với mấy đứa bạn trong nhóm 3D nhưng hôm nay là thứ hai, nhỏ phải ở lại học thêm Toán. Nếu về sớm thì thể nào cũng bị kẹt xe nên cả nhóm hay nán lại “tám” với nhau, đợi đừng vãn mới về. Đó cũng là khoảng thời gian mà cả nhóm có được những trận cười long trời, lở đất, sập hành lang và đổ cầu thang. Thế nên trong nhóm, mặt ai cũng tươi trẻ, vui khỏe cả. Có vẻ như, phương châm: “ một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” được nhóm áp dụng rất hiệu quả! Đã là thành viên của 3D thì không thể thiếu cái luồng máu vui tính được! “Điên điên”, “tửng tửng”, “hâm hâm” tí mới thấy thế giới vẫn còn ổn.
Nhưng…suốt mấy tháng gắn kết với nhau của năm đầu cấp ba không phải lúc nào cũng được như mong đợi. Vui có và buồn cũng không thiếu.
Trầm vui tính nhưng không thờ ơ chút nào! Nhỏ thích tâm sự và được tâm sự cùng mọi người – nhất là với đứa em gái bé bỏng, với Ngân ( bạn thân nhất ) và nhóm 3D. Mỗi lần thấy ai buồn hay có gì đó khác lạ là nhỏ lại tiếp cận liền. Không phải nhỏ lắm chuyện mà vì nhỏ nghĩ: ai cũng có nhu cầu được lắng nghe khi họ có tâm sự. Biết đâu họ đang cần một người để lắng nghe họ nói thì sao?! Chính vì vậy nên hầu hết ai trong nhóm cũng hay chia sẻ vui, buồn với Trầm. Trầm không quá tinh tế nhưng sự chân thành đã khiến nhỏ trở nên đuợc tin tưởng hơn.
Về phần Trầm, nhỏ cũng có nhiều tâm sự lắm chứ! Thời gian này, chuyện bạn bè, học tập, gia đình diễn ra khá êm đẹp nên Trầm ít phải nghĩ hơn. Nhưng thay vào đấy, đầu óc của Trầm lại phải quay theo một hướng khác – hướng mà người ta gọi là “tình cảm riêng tư”.
Tình yêu đầu của Trầm kết thúc từ vài tháng trước. Một tình yêu online đã cho Trầm biết thế nào là hạnh phúc, là nụ cười, là giận hờn, đau khổ và …cả nước mắt. Đến giờ, Trầm vẫn còn chưa biết “bản chất” của cuộc tình đó là gì. Trong sâu thẳm con tim Trầm, nhỏ rất muốn biết…thực ra…đã bao giờ…người đó có tình cảm ( dù chỉ là một chút ) với mình chưa. Trầm đã phải dằn vặt nhiều! Nhưng dù sao, mọi chuyện cũng đã qua. Trầm không muốn níu kéo những gì không thuộc về nhỏ. Cất nó vào góc khuất trái tim và biến chúng thành kỉ niệm của tình yêu đầu đời – Trầm nghĩ thế. Trầm tự nhủ sẽ không yêu trong ba năm cấp ba. Để làm gì à? Theo Trầm là để học. Tốt! Để học – mục đích cao cả đó chứ! Thế nhưng, người ta thường nói : “ theo tình, tình chạy”, “chạy tình, tình theo” mà…Hình như có một ngôi sao băng mới lướt ngang qua mặt Trầm…nhanh lắm! Người đó là ai Phong – cậu học sinh lớp mười một, là phó bí thư đoàn trường, từng đạt nhiều thành tích cao cả về học tập lẫn phong trào, sở hữu một khuôn mặt dễ thương và được nhiều người “bồ kết”. Hắn quả là tên được ông trời ưu ái khi được nhiều “điểm nhấn” như thế!
Còn nữa...

Châu chấu lá dừa
Hắn - là một tên đào hoa thật sự hay cố tình để trở thành người đào hoa? Chắc là với bất kì người con gái nào, hắn cũng "dễ gây cảm tình" như thế!
___________________
“Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó”
Trầm nghĩ đến mấy câu thơ đọc được trên mạng và bất chợt đánh rơi nụ cười. Một cơn gió nhẹ thoảng qua,vuốt nhẹ mái tóc đang được xõa xuống. Hình ảnh của một cô học trò cấp ba đứng trước gió, tóc bay bay, tà áo dài phất phơ và thi thoảng lại đưa tay lên vén tóc thật dễ để lại ấn tượng! Tâm hồn Trầm giờ đây đang hòa quyện với buổi hoàng hôn tràn ngập nắng. Những tia nắng nhẹ nhàng luân chuyển qua hàng điệp già và qua cả những loài cây không rõ tên trong trường. Trầm yêu nắng của sớm bình minh và của buổi chiều hoàng hôn. Ít ai mà biết được một đứa nhí nhảnh, nhí nhố như Trầm lại sở hữu tâm hồn lãng mạn đến thế!
Bỗng…có ai đó đánh vào vai Trầm cái “bộp” – khá mạnh tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bé.
- “Này! Bà Trầm! Làm gì mà đứng như cây cơ thế hử?” – Tên Duy bạo lực.
- “Đá ông cái giờ! Ai là cây cơ? À mà…cây cơ là cây gì? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tui chưa nghe tên cây đó bao giờ cả. Mà đảm bảo là nếu chịu khó ngồi dò dẫm trong “Bách khoa toàn thư” thì có đến đời cháu, chắt, chút, chít, chiền chiện của tui cũng chưa tìm thấy hai từ “cây cơ” của ông đâu”.
Cả nhóm cười phá lên. Trầm luôn hài hước.
5h35’…bình thường, vào giờ này, Trầm hay về chung với mấy đứa bạn trong nhóm 3D nhưng hôm nay là thứ hai, nhỏ phải ở lại học thêm Toán. Nếu về sớm thì thể nào cũng bị kẹt xe nên cả nhóm hay nán lại “tám” với nhau, đợi đừng vãn mới về. Đó cũng là khoảng thời gian mà cả nhóm có được những trận cười long trời, lở đất, sập hành lang và đổ cầu thang. Thế nên trong nhóm, mặt ai cũng tươi trẻ, vui khỏe cả. Có vẻ như, phương châm: “ một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” được nhóm áp dụng rất hiệu quả! Đã là thành viên của 3D thì không thể thiếu cái luồng máu vui tính được! “Điên điên”, “tửng tửng”, “hâm hâm” tí mới thấy thế giới vẫn còn ổn.

Nhưng…suốt mấy tháng gắn kết với nhau của năm đầu cấp ba không phải lúc nào cũng được như mong đợi. Vui có và buồn cũng không thiếu.
Trầm vui tính nhưng không thờ ơ chút nào! Nhỏ thích tâm sự và được tâm sự cùng mọi người – nhất là với đứa em gái bé bỏng, với Ngân ( bạn thân nhất ) và nhóm 3D. Mỗi lần thấy ai buồn hay có gì đó khác lạ là nhỏ lại tiếp cận liền. Không phải nhỏ lắm chuyện mà vì nhỏ nghĩ: ai cũng có nhu cầu được lắng nghe khi họ có tâm sự. Biết đâu họ đang cần một người để lắng nghe họ nói thì sao?! Chính vì vậy nên hầu hết ai trong nhóm cũng hay chia sẻ vui, buồn với Trầm. Trầm không quá tinh tế nhưng sự chân thành đã khiến nhỏ trở nên đuợc tin tưởng hơn.
Về phần Trầm, nhỏ cũng có nhiều tâm sự lắm chứ! Thời gian này, chuyện bạn bè, học tập, gia đình diễn ra khá êm đẹp nên Trầm ít phải nghĩ hơn. Nhưng thay vào đấy, đầu óc của Trầm lại phải quay theo một hướng khác – hướng mà người ta gọi là “tình cảm riêng tư”.
Tình yêu đầu của Trầm kết thúc từ vài tháng trước. Một tình yêu online đã cho Trầm biết thế nào là hạnh phúc, là nụ cười, là giận hờn, đau khổ và …cả nước mắt. Đến giờ, Trầm vẫn còn chưa biết “bản chất” của cuộc tình đó là gì. Trong sâu thẳm con tim Trầm, nhỏ rất muốn biết…thực ra…đã bao giờ…người đó có tình cảm ( dù chỉ là một chút ) với mình chưa. Trầm đã phải dằn vặt nhiều! Nhưng dù sao, mọi chuyện cũng đã qua. Trầm không muốn níu kéo những gì không thuộc về nhỏ. Cất nó vào góc khuất trái tim và biến chúng thành kỉ niệm của tình yêu đầu đời – Trầm nghĩ thế. Trầm tự nhủ sẽ không yêu trong ba năm cấp ba. Để làm gì à? Theo Trầm là để học. Tốt! Để học – mục đích cao cả đó chứ! Thế nhưng, người ta thường nói : “ theo tình, tình chạy”, “chạy tình, tình theo” mà…Hình như có một ngôi sao băng mới lướt ngang qua mặt Trầm…nhanh lắm! Người đó là ai Phong – cậu học sinh lớp mười một, là phó bí thư đoàn trường, từng đạt nhiều thành tích cao cả về học tập lẫn phong trào, sở hữu một khuôn mặt dễ thương và được nhiều người “bồ kết”. Hắn quả là tên được ông trời ưu ái khi được nhiều “điểm nhấn” như thế!
Còn nữa...