• Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!

Truyện dài của Gấy Can Lộc

#1
Người ta thường nhắc đến " cào cào lá tre " chứ ít có ai nói là " châu chấu lá dừa ". Và có lẽ...cái tên lạ bắt nguồn từ tâm lý khá phức tạp, đôi khi khó hiểu, lạ lùng của nhân vật chính. Gấy viết truyện ni chỉ là tùy hứng. Với lại vì cách viết văn ko đc hay nên nói túm lại truyện cụng khung đặc sắc! Hi vọng được mọi người ủng hộ. :)

Châu chấu lá dừa

Hắn - là một tên đào hoa thật sự hay cố tình để trở thành người đào hoa? Chắc là với bất kì người con gái nào, hắn cũng "dễ gây cảm tình" như thế!


___________________

“Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó”

Trầm nghĩ đến mấy câu thơ đọc được trên mạng và bất chợt đánh rơi nụ cười. Một cơn gió nhẹ thoảng qua,vuốt nhẹ mái tóc đang được xõa xuống. Hình ảnh của một cô học trò cấp ba đứng trước gió, tóc bay bay, tà áo dài phất phơ và thi thoảng lại đưa tay lên vén tóc thật dễ để lại ấn tượng! Tâm hồn Trầm giờ đây đang hòa quyện với buổi hoàng hôn tràn ngập nắng. Những tia nắng nhẹ nhàng luân chuyển qua hàng điệp già và qua cả những loài cây không rõ tên trong trường. Trầm yêu nắng của sớm bình minh và của buổi chiều hoàng hôn. Ít ai mà biết được một đứa nhí nhảnh, nhí nhố như Trầm lại sở hữu tâm hồn lãng mạn đến thế!
Bỗng…có ai đó đánh vào vai Trầm cái “bộp” – khá mạnh tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bé.
- “Này! Bà Trầm! Làm gì mà đứng như cây cơ thế hử?” – Tên Duy bạo lực.
- “Đá ông cái giờ! Ai là cây cơ? À mà…cây cơ là cây gì? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tui chưa nghe tên cây đó bao giờ cả. Mà đảm bảo là nếu chịu khó ngồi dò dẫm trong “Bách khoa toàn thư” thì có đến đời cháu, chắt, chút, chít, chiền chiện của tui cũng chưa tìm thấy hai từ “cây cơ” của ông đâu”.
Cả nhóm cười phá lên. Trầm luôn hài hước.
5h35’…bình thường, vào giờ này, Trầm hay về chung với mấy đứa bạn trong nhóm 3D nhưng hôm nay là thứ hai, nhỏ phải ở lại học thêm Toán. Nếu về sớm thì thể nào cũng bị kẹt xe nên cả nhóm hay nán lại “tám” với nhau, đợi đừng vãn mới về. Đó cũng là khoảng thời gian mà cả nhóm có được những trận cười long trời, lở đất, sập hành lang và đổ cầu thang. Thế nên trong nhóm, mặt ai cũng tươi trẻ, vui khỏe cả. Có vẻ như, phương châm: “ một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” được nhóm áp dụng rất hiệu quả! Đã là thành viên của 3D thì không thể thiếu cái luồng máu vui tính được! “Điên điên”, “tửng tửng”, “hâm hâm” tí mới thấy thế giới vẫn còn ổn.

Nhưng…suốt mấy tháng gắn kết với nhau của năm đầu cấp ba không phải lúc nào cũng được như mong đợi. Vui có và buồn cũng không thiếu.
Trầm vui tính nhưng không thờ ơ chút nào! Nhỏ thích tâm sự và được tâm sự cùng mọi người – nhất là với đứa em gái bé bỏng, với Ngân ( bạn thân nhất ) và nhóm 3D. Mỗi lần thấy ai buồn hay có gì đó khác lạ là nhỏ lại tiếp cận liền. Không phải nhỏ lắm chuyện mà vì nhỏ nghĩ: ai cũng có nhu cầu được lắng nghe khi họ có tâm sự. Biết đâu họ đang cần một người để lắng nghe họ nói thì sao?! Chính vì vậy nên hầu hết ai trong nhóm cũng hay chia sẻ vui, buồn với Trầm. Trầm không quá tinh tế nhưng sự chân thành đã khiến nhỏ trở nên đuợc tin tưởng hơn.
Về phần Trầm, nhỏ cũng có nhiều tâm sự lắm chứ! Thời gian này, chuyện bạn bè, học tập, gia đình diễn ra khá êm đẹp nên Trầm ít phải nghĩ hơn. Nhưng thay vào đấy, đầu óc của Trầm lại phải quay theo một hướng khác – hướng mà người ta gọi là “tình cảm riêng tư”.
Tình yêu đầu của Trầm kết thúc từ vài tháng trước. Một tình yêu online đã cho Trầm biết thế nào là hạnh phúc, là nụ cười, là giận hờn, đau khổ và …cả nước mắt. Đến giờ, Trầm vẫn còn chưa biết “bản chất” của cuộc tình đó là gì. Trong sâu thẳm con tim Trầm, nhỏ rất muốn biết…thực ra…đã bao giờ…người đó có tình cảm ( dù chỉ là một chút ) với mình chưa. Trầm đã phải dằn vặt nhiều! Nhưng dù sao, mọi chuyện cũng đã qua. Trầm không muốn níu kéo những gì không thuộc về nhỏ. Cất nó vào góc khuất trái tim và biến chúng thành kỉ niệm của tình yêu đầu đời – Trầm nghĩ thế. Trầm tự nhủ sẽ không yêu trong ba năm cấp ba. Để làm gì à? Theo Trầm là để học. Tốt! Để học – mục đích cao cả đó chứ! Thế nhưng, người ta thường nói : “ theo tình, tình chạy”, “chạy tình, tình theo” mà…Hình như có một ngôi sao băng mới lướt ngang qua mặt Trầm…nhanh lắm! Người đó là ai Phong – cậu học sinh lớp mười một, là phó bí thư đoàn trường, từng đạt nhiều thành tích cao cả về học tập lẫn phong trào, sở hữu một khuôn mặt dễ thương và được nhiều người “bồ kết”. Hắn quả là tên được ông trời ưu ái khi được nhiều “điểm nhấn” như thế!


Còn nữa...
 

TuanNS

>invisible
Staff member
#2
Hơ hơ...
Viết nhiều đi em, khi mô được dài thì xuất bản thành một cuốn "Hồi ký của Gấy Can Lộc" cho hoành! :D
Bài viết dài chơ mà nỏ biết nội dung hần à răng, đọc tài liệu hoa hết cả mắt, nỏ đọc được nựa! Để dènh bựa sau đọc cụng được! :D
 
#3
Kể ra, hoàn cảnh gặp mặt và “động lực” khiến hai người quen biết nhau thật là ngộ! Gặp mặt, cười và đôi khi nhìn lén nữa…VÀ NHƯ THẾ TA ĐÃ QUEN NHAU – Chính Trầm cũng thấy buồn cười vì sự ngớ ngẩn đó. Biết đâu là…:
- ”Tiếng sét ái tình” , Trầm cười vật vã khi Phương – thằng bạn thân nói thế về chuyện của Trầm với Phong. Dạo này, mọi người bàn tán xôn xao lắm! Chả là vì họ bắt gặp Trầm và Phong đứng nói chuyện với nhau ở hành lang. Trầm thấy lạ vì cách nói chuyện của Trầm với Phong chả có gì đặc biệt, không hề lén lút và đặc biệt: cự li đứng nói chuyện cũng dài lắm vậy mà vẫn cứ bị chọc.
- “ Bị ghép đôi tùm lum, từa lưa lên. Chả lẽ mình dính scandal? “. Trầm cười nhạt và than thở.
- “ Thế không phải vậy à? Còn chối mãi cơ!” – vẻ mặt Duy đầy gian xảo.
- “ Phải? Ông nghĩ sao thế? Đầu với chả óc, chỉ giỏi liên tưởng với cả tưởng tượng”.
- “ Í…à…có sao nói vậy người ơi!” – tên Duy vẫn không tha.
- “ Lấy dẫn chứng đưa đến kết luận tui có tình cảm với ông Phong coi!”
- “ Nhiều lắm nhá! Hai người hay nhìn nhau nè, tặng quà cho nhau nè, thích nói chuyện với nhau nè, quan tâm nhau nè, mới quen mà thân nhau lắm nè,…”
- “ Thôi….oi…..oi….i……i…..stop cái liên khúc nè nè của ông đi!”
( Duy vẫn còn há hốc miệng, hắn tính liệt kê tiếp mà bị chặn đứng.)
- “ Bà thua rồi…keke…”
- “ Ai nói với ông là tui thua?! Bộ...bạn bè đối xử với nhau như thế không được à ?"
- " Nếu là bạn thân thì được, ví dụ như tui với bà, chứ còn bà với ông Phong thì mới quen thôi mà...Không biết lấy gì làm chất xúc tác mà tiến triển nhanh hơn cả trùng roi sinh sản." :))
- " Đá ông cái giờ ! Ờ....thì...tại hợp nhau thôi... Mệt ông quá! Nói lần nữa : Tui với ông Phong không có gì hết...ết....ết....! Để tui yên, ông nội! "
- "Thôi đi bà ngoại...oại....ại...Giờ nè, chỉ còn một cách để bà chứng minh rằng điều bà nói là đúng sự thật. "
- "Cách gì ông cố? "
- "À...uh....hờ hớ....là bà tổ...iu tui đi! "
- "Hả....ả...ả ??????????? Thần kinh của ông có bình thường không đấy ? Số nhiễm sắc thể với cả nơron có giảm đi miếng nào không đấy ? Dám nói cái câu đó đuợc."
- "Giữa Phong và tui, em chọn ai? " – Duy cười đểu cáng.
- "Nói cho ông biết, tui với ông là bạn bè nên tui không muốn lấy chuyện tình cảm ra đùa trơ trẽn như thế, hiểu chưa? " Trầm hạ giọng.
Nhỏ bực tức bỏ ra ngoài hành lang đứng. Lại là hành lang...nơi mà Trầm hay đứng và rảo mắt xuống sân. Cái tên "Phong" cứ quay cuồng trong tâm trí Trầm. Lúc nào cũng văng vẳng tên gọi đó thì phải! Chỉ tại lời đồn thổi của mọi người mà Trầm thấy bực bội và khó chịu. Nghĩ đến Phong...Trầm xuôi ngược dòng thời gian để xem xét.


Còn nữa....
 
#4
14/2 năm nay là ngày valentine đầu tiên trong lịch sử loài người, Trầm được tặng quà ( mặc dù mấy năm học cấp hai, cũng có người thích Trầm nhưng chưa ai tặng quà vào ngày này cả ). Món quà Trầm nhận được là một cục kẹo nhân dâu. Thử đoán xem người tặng là ai ?... ? Phong chứ ai nữa. Trầm còn nhớ cảm giác của nhỏ khi ấy. Sao nhỉ ?...Hạnh phúc...xao xuyến...bồi hồi...Cục kẹo, bịch bim bim Phong tặng làm Trầm nhớ mãi. Thường thì cái gì đầu tiên cũng khó quên cả ( như tình yêu đầu của nhỏ ấy ! ). Tính ra thì Trầm đang có những điều mà nhiều người hằng mong muốn ( bởi Phong được nhiều người thích lắm !). Một chút tự hào nảy nở trong Trầm. Thế chứ chả bao giờ nhỏ tỏ ra chảnh chọe, kiêu căng cả. Nghĩ tới chuyện ghép đôi, Trầm xịu mặt lại, mắt đăm chiêu về hướng chân trời còn hửng nắng, luồn mây xanh. Xoay vần trong đầu Trầm là câu hỏi :
“Làm sao để hết bị ghép đôi?”
Đắn đo mãi, một ý tưởng lóe sáng trong đầu Trầm: TRÁNH MẶT - phương pháp tốt nhất trong thời điểm hiện tại! Tránh mặt thì sẽ không bị ai chọc nữa, mình lại đỡ mệt. Trầm vui vẻ, tươi cười khi nghĩ rằng: từ ngày mai, ta sẽ tránh mặt và ta sẽ thoát khỏi cuộc ghép đôi oái oăm này. :JFBQ00193070413A:
….Ngày mới cũng tới…Trầm bắt tay thực hiện ý định đó không một chút tư lự.:JFBQ00181070411A:
- Lúc đi học, thay vì đi qua lớp Phong thì sẽ chịu khó đi đường vòng, để tránh mặt mà…
- Ra chơi, thay vì đứng ở hành lang trước lớp thì sẽ đứng chỗ khác khuất hơn , để tránh mặt mà…
- Trước giờ học thêm, thay vì đứng hành lang hóng mát thì chui tọt vào lớp ngồi ( mặc dù nóng muốn chảy mỡ ) nhưng vì…để tránh mặt mà…
Hai ngài diễn ra với đúng kế hoạch. Cũng có lần Trầm thấy Phong mang cái mặt buồn thỉu, buồn thiu, cúi gầm xuống đất ở dưới sân trường nhưng vì lâu dài…Trầm cố MẶC KỆ. Nhỏ mãn nguyện lắm!
Đến ngày thứ ba…vừa bước vào chỗ gửi xe, Trầm đã “chạm mặt” Phong.
“ Quái lạ, hôm nay sao lại để xe ở đây cơ chứ?!” – Trầm thầm nghĩ ( bởi thường ngày, Phong để chỗ khác). Trầm xịu mặt xuống như cái bánh bao nhiều nhưng vì phép lịch sự- vẫn phải gượng cười với Phong (biết hôm nay kế hoạch đã bị sụp đổ tan tành ngay từ lúc khởi đầu). Trầm hậm hực. “ Thôi lỡ vậy rồi, đi lầu 1 (qua lớp Phong) cho nó nhanh và mát”. Tưởng thế là xong, ai ngờ, vừa mới bước chân lên bậc cuối cùng, Trầm thấy tên Phong đang đứng đó, mắt nhìn xuống sân. Trầm nhanh chân và nhắm mắt cầu nguyện là đừng có ai đó kêu tên mình. Nhưng lần này (và nhiều lần khác nữa), lời cầu nguyện của nhỏ chả linh nghiệm tẹo nào!
- “Hey, Trầm!”
Trầm quay lại, cười…gượng…một nụ cười nham nhở chưa từng thấy!
- “ Sao mấy bữa tránh mặt tui?” – Phong nghiêm giọng.
- “ E…em…có tránh mặt đâu!” – Trầm nói và cười trừ ( phần nham nhở vẫn không hề thuyên giảm là mấy)
- “ Còn chối!”. Thế rồi Phong đưa ra hàng loạt dẫn chứng.
Đúng phóc!
“ Cha này là thánh hả trời? Tinh vi thế rồi mà vẫn bị vạch mặt”- Trầm thầm nghĩ.
- “Tui mà biết có chuyện gì mà giấu tui là tui tránh mặt á!” – Phong kết thúc bằng một câu mang hơi thở “cảnh cáo”.
Trầm rảo bước lên lớp.
Trải qua một cuộc tra khảo, Trầm thấy tim mình muốn rớt tọt ra ngoài. Nhưng lạ…đi bên Phong, Trầm thấy an toàn và ấm áp lạ!
Thế là coi như tàn lụi cả hành trình. Trầm mặc cho chuyện gì đến nó đến, mặc cho tụi bạn và chú giữ xe ghép đôi. Nhỏ tự động viên: cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng…liệu cây có ngay được hay không?
Ra chơi, Phong đưa cho Trầm một con châu chấu bằng lá dừa. Nhỏ cứ mân mê nó mãi.
Chiều…tan trường…Trầm đi lấy xe và lại gặp Phong. “Kiếp trước có thù oán với nhau chắc luôn nầy!” – nhỏ cay cú.
Phong đi qua và giơ hai ngón tay “2” rồi nói:
- “Ghét mà gặp hoài!”
- “ Có ai bảo là ghét đâu” – Trầm đáp trả.
Phong đi tiếp được một quãng thì bị Trầm gọi giật ngược:
- “ Anh Phong! Thứ hai đứng đâu nói chuyện được không ạ?” ( Trầm muốn làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm thì phải )
Chủ nhật
Nhớ lại chuyện tránh mặt mà Trầm thấy tội nghiệp Phong quá chừng! Nhỏ thừa nhận mình ích kỉ và quá đáng trong chuyện này. Nhỏ thấy mình có lỗi…
Thứ hai đến…tuần mới – nhiều sinh khí mới…:JFBQ00181070411A:
 
#5
Em viết rất hay đó em ah.Em đã kể chuyện theo lối kể tự sự và chính em nhập vai vào câu chuyện đó .Anh mong kết thúc của câu chuyện là 1 kết cục có hậu cho cả Phong và Trầm