• Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!

Thơ tình sưu tầm

XA CÁCH
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút; anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: “Em đây!”
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay tuyệt vọng.

Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn lý trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.


Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mợ
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”
 
(Gửi mẹ của anh ! )

Người đàn bà thứ hai
Tác giả: Phan Thị Vĩnh Hà


Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi !

Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con đuợc yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai…


Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.

Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !

Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai…
 
Em vẫn đợi anh về
Tác giả: Lê Giang


Năm tháng đội mưa rừng
Ngày đêm vùi sương núi
Em vẫn chờ vẫn đợi
Anh sẽ về với em…

Đợi phút giây bình yên
Chờ đạn bom ráo tạnh
Để được ngồi bên anh
Để được yêu, được giận
Để được hờn, được ghen
Để vui và ưu phiền
Để làm chồng làm vợ
Và để cùng nuôi con.

Như buồm căng đợi gió
Như trời xanh đợi chim
Như đời khát hòa bình
Như lòng em khát anh

Bình yên và chiến tranh
Mùa xuân và bão tố
Ngày mai hay quá khứ
Mãi mãi là bên anh!


Bài thơ này đã được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc, lần đầu tiên được nghe bài này từ một máy hát ở siêu thị, hay quá, về nhà mới lên mạng tìm. Lời thơ thật sâu lắng, giản dị như một lời tâm sự. Bài thơ được viết từ những năm tháng chiến tranh nhưng với mình, dường như nó vẫn nguyên giá trị ! Tình yêu ở thời đại nào cũng thế cả thôi, đó là đức tính hy sinh, là thủy chung sâu sắc, là hai trái tim luôn cùng nhịp đập và hướng về nhau dù cho khoảng cách xa xôi ! Là ước nguyện mãi mãi bên nhau, vượt qua bao bão tố,chiến tranh, bao gian lao, thử thách...
Ngày mai hay quá khứ
Mãi mãi là bên anh....!
Đó chính là ước vọng chung cho tất cả mọi tình yêu, cho tất cả mọi người, cho quá khứ, cho hiện tại và cho cả tương lai....
 
D

- Diệu Huyền -

Guest
Dòng sông biếc lững lờ trôi mãi
Hạt mưa phùn theo gió nhẹ rơi
Đôi bàn chân theo đời bước mãi
Còn lại đây chiếc lá mùa thu

đời phù du ngày sau ai thấu hiểu
kiếp phong trần một bước mãi theo sau
sáng sớm ban mai chiều phai giấc mộng tàn
một đời một kiếp sẽ về đâu

Lá ở bên cây đón nắng xuân
Cây che chở lá hết bao lần
Ngày qua tháng lại càng yêu lá
Phải vậy không cây nói đi cưng

Lá rụng về cội dầm sương mai
Đời qua như một giấc ngủ dài
Cây yêu thương lá sao buông lá
Người vẫn yêu người sao tình phai ?

Đường khuya vắng lặng lá nhẹ rơi
Sương ướt đẫm bờ vai người cô độc
Gió vi vu hỏi cành cây giá lạnh
Sao cây không giữ lá hỡi cây

Ta bước tiếp đường kia ngắn lại
Để cuộc tình đến sát bên em
Sông dài đâu nghĩa là không tới
Em tuy xa bỗng chốc hóa gần

Người cô đơn bước trên đường cô độc
Lá đau buồn lá đáp xuống vai em
Cho anh mượn bờ vai em giây phút
Để mai này anh nhớ về em

Mong manh chiếc lá cuối mùa đông
Đậu mãi trên cây chẳng chịu rời
Khát vọng tình yêu là thế đó
Không bao giờ rụng xuống đâu anh


Lá thiếu cây vương vất nỗi buồn
Cây xa lá một mình cô độc
Cây và lá một niềm tâm sự
Hỏi cớ sao chưa tỏ cùng nhau

Chiếc lá đông rồi sẽ úa vàng
Cho lá xanh mùa xuân trỗi dậy
Phải quên đi để rồi nhớ lại
Đấy mới là vĩnh cữu tình yêu

Cây cũng buồn như lá vậy thôi
Luôn mong lá hạnh phúc yên bình
Nỗi tương tư lá cây cùng chịu
Biết làm sao khi đời là thế?

Đời nào bắt thế hỡi cây ôi !
Chỉ do cây quá nghiêm khắc thôi
Lúc nào cũng phải "vì cây lá"
Hết đông lại đến xuân nặng trôi

Thật lòng cây nghiêm khắc gì đâu
Chỉ là cây yêu lá thui mờ
Xuân hạ thu đông luân hồi mãi
Lỗi chẳng anh cũng chẳng phải cây

Thật lòng cây nghiêm khắc gì đâu
Chỉ là cây yêu lá thui mờ
Xuân hạ thu đông luân hồi mãi
Lỗi chẳng anh cũng chẳng phải cây

:-" ai sẽ viết tiếp
 
D

- Diệu Huyền -

Guest
Ngày em đi anh không ra đưa tiễn
Đễ bến buồn mưa cũng phũ sương
Gì em sợ tim mình sẽ vấn vương
Và yêu thương sẽ trao về ai mãi

Em sợ lắm cãnh một người ỡ lại
Yêu thương ngày nào sẽ ỡ hai nơi
Đễ con tim yêu trong đêm tối chơi vơi
Em sợ lắm nơi góc phòng hoang vắng
:-"
Cất giữ yêu thương trong lòng sâu thẵm
Không ấm lòng chĩ có lạnh lẽo đau thương
Cho một người đi tận ỡ muôn phương
Đừng thương tiếc hay vấn vương chi cã

Về giữa đêm trong cơn mưa lã chã
Em đã biết rằng mình đã mãi cách xa
Trong cuộc tình buồn giữa hai chúng ta
Hãy xem như một cơn mơ buồn bã
 
D

- Diệu Huyền -

Guest
Tất cã trong ta bây giờ là kỹ niệm
Những yêu thương đã liệm chết trong mơ
Nếu có nhớ, xin hãy viết vào những bài thơ
Cho thương nhớ cũng chĩ là trong mong chờ

Nếu một ngày anh có về thăm con đường cũ
Có những điều đã ấp ũ ngày xưa
Xin hãy đem yêu thương dấu trong cơn mưa
Cho lạnh giá xoá đi niềm nhung nhớ

XIN.....
Xin cho tất cã không còn như ngày cũ
Xin một điều đã ấm ũ từ lâu
Xin thời gian đem yêu thương lại bên nhau
Xin tất cã không âu sầu theo ngày tháng

Nếu một ngày anh có thấy cuộc đời buồn chán
Xin hãy quay về, nơi bình minh sáng có em
 
Rồi anh sẽ quên...
(Sưu tầm)


Rồi mai này anh sẽ quên em
Cô gái nhỏ yêu anh nhiều biết mấy
Trước mặt anh em kiêu kì là vậy
Để đêm về nước mắt ướt nhòe mi

Rồi mai này khi đã chia ly
Tên em sẽ chìm trong muôn vàn tên khác
Trong cuộc đời chẳng thiếu sự nhỡ tay
Rồi mai này và mai này đây
Sẽ có người nâng cho em từng bước
Dạy cho em đặt niềm tin vào phía trước
Vào con người vào sức mạnh tình yêu...


Dù cho người đó có mạnh mẽ bao nhiêu
Dù biết nhịn biết chiều biết nâng niu khi em ngã
Dù người ấy sau này biết làm tất cả
Em vẫn chẳng quên rằng đó không phải là anh...!
 
Núi Em và Biển

( Đỗ Trung Quân )

Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cảm ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thì thầm

Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Đã xô vào xin chớ dạt ra khơi

Anh như núi đứng ngàn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
(Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy...)

Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá - sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu
 
Không phải tơ trời, không phải sương mai

Tác giả: Đỗ Trung Quân



Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!

Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau…
Em vừa ập vào anh…
… Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.

Không phải đâu em – không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng … chợt tím …
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là… thế thôi … tan biến

Anh cầu mong – không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông – bão – biển – bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc…​
 
Hoa sữa


Tuổi mười lăm, em lớn từng ngày
Một buổi sớm, em bổng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu, anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất quanh hồ.

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh

Tại vầng trăng? Tại em hay tại anh?
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình? Tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay….

Đau khổ, buồn, nhưng éo le thay
Không phải thời Rômêô và Juliét
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Đành lòng thôi mỗi đứa mỗi phương.

Chỉ mùa thu còn tròn vẹn yêu thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau…


(Phan Hách)
 
D

- Diệu Huyền -

Guest
Tặng chị Phong Thu
Sống
Dù đục dù trong ,con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp ,cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê cuộc đời méo mó
Tại sao ta không tròn tự trong tâm
Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy nầm
Nhưng chồi tự vươn mình tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Có thể nào ta nhận ra ta
Ai trong đời đều có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc ,cũng như cuộc đời này vậy
Không chi dành cho một ,riêng ai < stam>
 
D

- Diệu Huyền -

Guest
Khô khan


Chợt một ngày em bảo anh khô khan

Không nói nổi dù một lời của gió

Không dịu dàng và mượt mà như cỏ

Không êm đềm hay lơi lả như trăng


Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng

Em nói đúng , buồn thay em nói đúng

Gã đàn ông trong anh lại vụng

Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ


Nhưng lẽ nào em chẳng nhận ra ư?

Anh không nói vậy mà anh đã nói

Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi

Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già


Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra

Giữa cái khô khan có chút gì bối rối

Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội

Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời


Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi

Khi anh đã về với mình rất thật

Khi anh thấy tận trong anh sâu nhất

Ánh mắt em nhìn trách móc suy tư


Em...Em vẫn còn thao thức đấy ư?

Vằng vặc thế mà trăng vẫn khuyết

Anh sẽ nói và mong em sẽ biết

Có những lời gửi đến chỉ mình em.
 
GỬI MỘT MIỀN TRUNG

Ai bảo anh ghé lại miền Trung
Nơi ấy quê em bốn mùa nắng cháy
Gió lào gắt gao giữa ngày tháng 7
Lỡ một lần... c̣n thương nổi lần sau...?


Người miền Trung chẳng dễ quên mau
Cát trắng hàng dương bóng đổ dài trên băi
Mắm tép, tôm chua ăn một lần nhớ măi
Có đủ cay mắt trai Hà Nội không anh?...


Rồi mai này nhịp chân bước nhanh nhanh
Những ṿng xe đưa anh về phố thị
Có bao giờ, một lần thôi, nhớ nhỉ?...
Phút ngơ ngẩn buồn tại một ngă ba...?


Mai mai này... sẽ là xa thật xa
Có nỗi nhớ chỉ thuộc về kư ức
Và anh - gă lăng du phiền phức
... sẽ là một phần trong nỗi nhớ quê em


Rồi có bao giờ anh trở lại miền Trung
Nắng gió quê xa bốn mùa bỏng cháy
Con gái miền Trung cũng vậy
... dù chính ḿnh... cũng chẳng hiểu tại sao?...


Thêm cái này cho cả nhà, nhiều bài hay lắm: http://www.mediafire.com/?bujl2x8heafxney
 
Sự thật là...

Sự thật là... em có nhớ anh đâu
Chỉ cồn cào vì con tim bướng bỉnh
Chẳng chịu để tâm hồn em yên tĩnh
Nên phập phồng và run rẩy đấy thôi.

Sự thật là... em đã hết yêu rồi
Hết cả thương cả giận hờn trách móc
Những lối cũ có giật mình bật khóc
Nhắc em về những tháng ngày đã qua.

Sự thật là... em chưa có "người ta"
Chưa có người thay bóng hình anh trước đó
Em kiêu hãnh mà anh đâu biết được
Em dối lòng tự an ủi đấy thôi.

Sự thật là... chỉ có một nơi
Em tin cậy và nép mình vào đó
Nhưng trái tim anh đâu còn bỏ ngỏ
Cho em vào trú ngụ nữa đâu

Sự thật là... không có phép nhiệm màu.
 
NHỚ - Puskin


Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước anh em lạnh lùng đến thế ?
Nhưng anh đi rồi mình em với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!

Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn em thì không biết nữa
Tình yêu với em sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !

Tình yêu đến nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi ...
nào ai có biết
 
Anh có tin

Bùi Sim Sim

Tin hay không- tùy anh
Lá thư ấy, em viết rồi không gửi
Bao đợi chờ nén dồn thành… giận dỗi
Thư chẳng còn, nỗi nhớ vẫn vấn vương

Anh có tin- những chiều hoàng hôn
Em, một mình ưu tư, trầm mặc
Phượng cháy đỏ một màu khản thiết
Khoảng trời nào òa vỡ tiếng ve sôi ?

Thời gian ơ ! Xin nhé, đừng trôi
Ai đã hẹn ước đâu cúc vàng đam mê thế
Cuối đường chia tay heo may về đơn lẻ
Hoa sữa thơm đằm thắm nỗi… không lời

Anh hãy lặng im để hồn em chơi vơi
Ðể những cánh thư em viết rồi không gửi
Ðể giận dỗi chìm trong chờ đợi
Ðể mong nhớ hoài
Anh có tin – tùy thôi !

 
Tình yêu

Tình yêu như giấc chiêm bao
Nó đưa ta đến lúc nào không hay
Tình yêu có lúc đắng cay
Lúc mơ lúc tỉnh lúc say men sầu
Tình yêu có lúc dài lâu
Có khi ly biệt buồn đau giữa chừng
Tình yêu có lúc vui mừng
Đắm say hạnh phúc tưng bừng hân hoan
Tình yêu có lúc nghiệt oan
Đang yêu tha thiết bổng toan chia lìa
Tình yêu có lúc chân thành
Hy sinh tất cả đời mình cho yêu
Khi yêu ai cũng nâng niu
Chăm lo chiều chuộng người yêu của mình
Lúc xa thì nhớ bóng hình
Khi gần âu yếu tâm tình với nhau
Tình yêu như ánh trăng sao
Có khi lại tựa may cao trên trời
Tình yêu ôi quá tuyệt vời
Khi yêu chẳng thể xa rời người yêu
Tình yêu khi trắng đổi đen
Thay lòng đổi dạ vì tiền ai ơi
Tình yêu tan hợp bất ngờ
Có khi ta phải mong chờ từng đêm
Tình yêu có lúc êm đềm
Lặng lẽ da diết dịu êm như tờ
Tình yêu có lúc hững hờ
Làm ta tuyệt vọng vô bờ ai ơi
Khi yêu lúc bị giận hờn
Lúc thương lúc nhớ lúc vờ không yêu
Khi yêu biết khổ rất nhiều
Nhưng ta vẫn bước vào yêu như thường
Có yêu mới biết đau thương
Có yêu mới biết nhớ thương ai nhiều
Tình yêu là thế đó anh
Khi yêu như vậy mới là tình yêu​
 
Trước mùa đông !

Anh trở về đột ngột với mùa đông
Như trước cơn mưa, kiến vòng lại tổ
Em đang gặt mùa thu dang dở
Nên vẫn cầm giá rét trên tay.

Em thấy buồn khi trời trở heo may
Như giữa khơi xa sợ trời lộng gió
Căn bệnh của tình yêu muôn đời vậy đó
Mong lứa tằm phải ăn vội rên nong.

Bao năm rồi em giấu nỗi chờ mong
Những kỷ niệm xưa nửa hư nửa thật
Những kỷ niệm xưa nửa còn nửa mất
Cứ trộn bồ hòn với mật làm ngon.

Sự dối lừa dẫu không gọi thành tên
Nhưng cứ theo ta nửa hư nửa thật
Nhưng cứ bên ta nửa còn nửa mất
Thuốc đắng bao ngày dã tật đã thành quen.

Sao không về khi ngó chửa thành sen
Bông gạo ngày xưa chưa thành chăn thành gối
Tình yêu cho ta biết chờ biết đợi
Đá hoá rồi áo cưới mới về tay.

( Đoàn Thị Lam Luyến)
 
Muộn màng



Anh biết yêu em đã muộn màng
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương!
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút thương

Một chút hương phai của ái tình
Mà em không thể gửi cùng anh
Để lòng ướp với tình phai ấy
Anh tưởng từ đây bớt một mình

Mắt ướt trông nhau, lệ muốn tuôn
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn
Em là người của ai ai đấy
Lưu luyến chi nhau để xót buồn

Dầu chiếm tay em , anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay
Bao giờ có được người yêu dấu!
Chất chứa trong lòng vạn đắng cay

Anh chỉ là con chim bơ vơ
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa
Qua gần tổ ấm đôi chim bạn
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta

Chưa đi mà cách xa nhau
Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu ?
Thôi hãy để anh đi hốt hoảng
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù

Thôi hãy để anh đi thất thơ
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to
Đánh vào thân thể run như sậy
Tôi chẳng cần ai thương hại cho .
 
LỜI CỦA MẮT
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều.

Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Đừng hỏi em không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời:"sao anh cứ nhìn em?"