• Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!

Thơ tình sưu tầm

#1
Sao mà khó ghê nơi,
Cô bé lại giận rồi,
Anh trăm lần xin lỗi,
Mà Bé vẫn không nguôi.

Ai bảo đôi môi Bé,
Như một cánh hoa tươi,
Lâu lâu lại e thẹn,
Chúm chím khẽ mỉm cười.

Ai bảo mái tóc Bé,
Cứ bồng bềnh như mây,
Ai bảo đôi má Bé,
Cứ mơn mởn hây hây.

Ai kêu Bé duyên dáng,
Ai kêu Bé dễ thương,
Để mỗi lần nhìn Bé,
Anh xao xuyến lạ thường.

Nên lừa kề tai Bé,
Nói nhỏ Bé nghe thôi,
Rồi bờ môi anh đã,
Hôn lên má Bé rôì.

Bé cuống cuồng hoảng sợ,
"Mắc tội đó anh ơi !"
Rồi quay lưng hờn dỗi,
Không thèm nói một lời.

Anh vội vàng năn nỉ,
"Xin lỗi mà Beé ơi,
Làm ơn đừng giận mãi,
Kẻo lại mất vui rồi".

Để mai anh đưa Bé,
Đi xin Chúa thứ tha,
Chúa bao dung chắc chẳng,
Bắt tội Bé đâu mà.

Nếu Ngài không tha thứ,
Cho hai kẻ yêu nhau,
Thì anh xin thay Bé ,
Gánh hết tội lên đầu.

Tại Bé nữa chứ bộ,
Ai kêu...đẹp làm chi,
Mê hoặc anh... thương Bé,
Anh mới liều..,lén "mi".

Mới lần đầu anh lỡ,
Bé ơi hãy bỏ qua,
Thấy Bé giận như thế,
Anh thiệt...tởn tới già.


Thôi Bé đừng giận mãi,
Cười lên cái anh coi,
Trông mặt Bé bí xị,
Sao mà xấu quá trời.

** ** ** **

Mắt còn long lanh lệ,
Nhưng bé đã mỉm cười,
Ôi chao,mưa vừa tạnh,
Đất trời lại sáng tươi.

Tôi thở ra nhẹ nhõm,
Mém chút hú hồn rồi,
Cám ơn trời ơn đất,
Cho bé hết giận tôi.

Thế nhưng vừa nhìn bé,
Giời ạ.! Sao tự dưng,
Trong lòng tôi lại muốn,
Làm bé giận quá chừng!!!???
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#2
Tuyển tập thơ tình (Siu tầm)

Bựa ni đang trong giai đoạn thất tình nên đi siu tầm thơ tình về đọc. Thấy hay nên post để bà con cùng chia sẽ. Thanks!


Em có người yêu ừ tôi biết
Tôi vẫn yêu thương nhớ nồng nàn
Mặc kệ giọt mi tràn trên mắt
Trái tim đau như dao cắt xé lòng

Em cứ yêu người em đã chọn
Hãy thương nhiều và hạnh phúc nhé em
Tôi chúc em ngàn lần câu tốt đẹp
Em người con gái tôi yêu

Tôi xin em cho tôi quyền thương nhớ
Quyền yêu em là điều ước cuối cùng
Hãy nhớ tôi như 1 người điên khùng
Đã trao em nồng nàn tình say đắm
Giọt máu hồng tận trái tim tôi
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#3
Mùa thu về cho lá vàng thêm úa
Mình anh ngồi giữa một buổi chiều mưa
Em ra đi cho ngày nắng đêm mưa
Thu đã đi cho đông về lạnh lẽo

Em ra đi đường dài ôi vạn nẻo
Mong em về trên cuối nẻo đường xa
Cho tình mình đẹp tựa những bài ca
Em yêu hỡi phương trời xa có biết

Hứa thật nhiều giờ mình anh đơn chiếc
Giấc mơ buồn duyên kiếp vẫn không phai
Lỗi tại ai hay phận số an bài
Ðành ôm trọn mối tình xa xa mã
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#4
Chẳng biết phải nói thế nào với anh,
Ngàn vạn lời cũng dường như không đủ...
Anh đã đánh thức trái tim em đang yên ngủ,
Đang mỏi mòn trong chậu nước đá lạnh căm.

Anh đã phá vỡ mảnh tâm hồn lặng câm,
Để đêm về em âm thầm thổn thức.
Vậy mà trước anh chẳng khi nào nói thực,
Em đã yêu...

Hạnh phúc giản đơn giữa cuộc sống bon chen,
Anh và em trước dòng sông lặng lẽ.
Một ngày đông cánh hoa đào run thật khẽ,
Hay run rẩy trái tim mình, em chợt nhận ra anh!

Em dễ vỡ và yếu đuối mong manh,
Giữa bộn bề đắng cay của dĩ vãng.
Và anh đến như mặt trời bừng sáng,
Soi rọi tâm hồn tăm tối riêng em.

Anh đã nói sẽ hàn gắn trái tim em,
Xua tan bóng đêm và xóa mờ đi kí ức.
Chôn chặt đau thương, xây mộ bia cho quá khứ,
Cho em một bến bờ, một chỗ dựa bình yên.

Anh bao dung - tình em chẳng vẹn nguyên,
Yêu chiều em những thất thường mưa nắng.
Em bướng bỉnh, em hững hờ xa vắng,
Vẫn nồng ấm ánh mắt nhìn,
Lời nói vẫn thiết tha...

Em biết rằng anh chưa thể nguôi ngoai,
Anh hoài nghi...
Lẩn khuất trong em một bóng hình xưa cũ,
Vậy mà anh lại vỗ về em trong vòng tay ấp ủ,
Khi thoáng tiếng thở dài, em kìm nén giấu anh.

Nhưng anh có hay chăng...
Chỉ là em lo sợ hạnh phúc mong manh,
Đường đời thì dài còn thời gian mình bên nhau quá ngắn.
Mà nước mắt em đã cạn,
Không đủ khóc cho một lần tan vỡ nữa đâu anh!

Chẳng biết phải nói thế nào với anh...
Tại em cao ngạo hay em vụng về ngớ ngẩn,
Để nói anh nghe một câu rất thật,
Rằng nhớ anh đến cháy lòng mỗi lúc xa nhau...​
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#5
Bài thơ tình tôi bao lần định viết
Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên
Tả tình yêu không dang dở ưu phiền
Nồng như mộng ấm như vòng tay khép

Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên
Ðã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn tình tôi đà tan vở

Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng

Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
Những bài thơ không hơi nóng tình yêu
Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả

Ở ngoài kia người người đang hối hả
Ðiểm tô cho tình yêu thật trong đời
Nhìn lại lòng sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình lại một lần xếp
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#6
Mai xa có lẽ trời không nắng
Sương khói rót tràn cốc tiễn đưa
Người đi về phía xuân đang chín
Kẻ ở trông vời bóng nhạn thưa

Chia tay cửa khép chiều xuân muộn
Tóc có rối bời vai gió khuya
Sợi ru thương nhớ ngày xa ngái
Sợi buộc ơ hờ năm tháng chia

Em đi tạm biệt niềm chăn chiếu
Bịn rịn thế nào rồi cũng xa
Nửa mảnh lênh đênh ngoài phương ấy
Ngơ ngẩn phương nầy nửa mảnh ta

Người đi khúc hát thôi đành lỡ
Bàn tay buông năm nhánh bơ vơ
Con đường đôi lứa thành đôi ngả
Một tiếng đàn ngân trắng mấy bờ.
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#7
Đã giận mà sao vẫn ngóng trông
Vẫn luôn thấp thỏm ở trong lòng
Hờn chi,trách chi rồi thương nhớ
Giận nhiều chỉ để biết mình yêu!

Buồn ơi không mời sao cứ đến
Nói ghét một người khó lắm thay
Hờn giận mà chi để mắt ướt
Cắn khẽ môi son...sợ khóc òa...

Giận rồi mà sao tim vẫn nhói
Vẫn mong,vẫn đợi biết bao ngày
Trách mình cái tội ngu ngơ quá
Nhớ thương mà cứ giả vờ không....
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#8
Giọt sương rơi như tiếng thì thầm
Vọng một lời người không nói
Cánh bướm đêm vụt ngang bối rối
Bay về đâu
Đêm quá sâu đêm chẳng có bến bờ
Những con thuyền run rẩy hóa giấc mơ
Cánh bướm tím thẫm mơ hồ
Đậu xuống mắt em
Người im lặng lâu rồi
Người chẳng nói đâu em
Lời giọt sương thoảng từng đêm vụn vỡ
Bài hát kể về một câu chuyện cổ
Mà bao đêm cổ tích đã chết vùi
Khúc Blue tango nhảy múa chơi vơi
Xanh như ánh trăng rồ dại như cơn bão
Người con gái bước đi tay cầm quả táo
Vũ điệu xoay những ánh cầu vồng
Em chờ đợi điều gì hay không
Mà những cơn mơ thắp cánh buồm đỏ thắm
Cây nến cháy trên những giọt nước mắt
Và cánh bướm bay lên
Từ lá rụng đáy hồ...
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#9
Em lặng nhìn hoàng hôn rơi trên biển
Đổ những giọt buồn trên cánh chim âu
Màu tím lam chiều buông chùng sợi nhớ
Gió gào thét biết đâu dạ em sầu

Ôm gót chân em từng làn sóng vỗ
Khi như nghiền nát lúc nhẹ ru êm
Sóng bạc đầu mỏi mòn reo thương nhớ
Cho em khắc khoải lệ đắng môi mềm

Mơ làm biển xanh anh thường nguyện ước
Biển anh hiền hòa ôm mãi bờ em
Sóng tình anh mang trăm thương ngàn nhớ
Về trên bến em vỗ khúc êm đềm

Em như bãi cát vàng bờ phẳng lặng
Đón sóng anh về với những thương yêu
Bờ em ngọt ngào ru anh niềm nhớ
Thiết tha dạt dào như ánh lụa chiều

Em về biển thả hồn theo sóng hát
Lời tình tự nồng nàn đẹp mùa hoa
Cho dù em- anh hai đầu nỗi nhớ
Mình vẫn có nhau mãi không phai nhòa
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#10
Còng gió và em tinh nghịch như nhau
Hai đứa chơi trò đuổi bắt
Còng ranh mãnh biết mình thua sức
Nó lừa em bằng lối chạy chữ chi

Cuộc đuổi săn trên bãi cát phẳng lì
Chạy tới, chạy lui, em vồ cứ trượt
Còng nín thở nép vào màu cát
Giương đôi mắt tròn trêu ngươi

Anh nhìn em không nín được cười
Còng gió giật mình biến vào ngọn sóng
Cát trên tay em rơi như rơi từng giọt nắng
Mất còng rồi em rượt bắt đền anh

Ơi con còng, con còng gió biển xanh
Đang vô cớ bỗng thành kỷ niệm
Phút cảm nhận nỗi niềm xao xuyến
Nhìn vào đâu chẳng thấy lung linh

Anh yêu cuộc đời và yêu biển mông mênh
Anh yêu em săn còng trên cát
Yêu ngọn sóng ta chơi trò đuổi bắt
Bắt chước con còng em cũng chạy chữ chi

Nhưng em không lao vào ngọn sóng biến đi
Bao giờ em cũng để cho anh bắt được
Con còng gió bên bờ biển biếc
Giương đôi mắt tròn không hiểu vì sao
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#11
một buổi nắng hai màu trên cát
đứng giữa dòng biết chon phân vân
một bên là mày thằng bạn thân
còn bên kia mối tình chưa chắc chắn
biết chọn ai chọn màu nắng nào

tao cũng yêu em mày cũng thế
chuyện ba người ôi thật trớ trêu
mày có nhớ tao mày thân tri kỷ
có thêm em là gượng gạo bất đồng

em yêu ai tao mày chưa biết
thế mà hay để chuyện giữa dòng
nắng hai màu biết chọn nắng bên nào
taoo đứng giữa mặc kệ sóng trôi
dạt bên nào vỗ bờ tao đâu biết
vẫn một mình quyết định phân vân
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#12
Nếu bài toán tình anh, em chưa hiểu,
Đã vội vàng biện luận thế thôi sao?
Khi anh yêu chẳng bởi tham số nào
Giả thiết đó muôn đời không thay đổi!

Càng phân tích, tim anh càng nhức nhói!
Em nỡ nào trị tuyệt đối tình anh?...
Anh yêu em bằng định lý chân thành,
Và tình anh đã tiến về vô cực!

Em khảo sát tình anh trên số thực,
Thì anh dùng số phức để chứng minh!
Tình yêu đó sẽ như… bất phương trình
Anh vững tin, xin em đừng giới hạn!

Hai con tim chúng mình không đồng dạng,
Hay vì em đã tối giản tình anh?
Dù hy vọng là ẩn số mong manh,
Thì hệ quả tình anh… không hối hận!

Anh đang đi trên con đường tiệm cận,
Của đời em trên mặt phẳng tình yêu,
Không tiếp điểm, mặc kệ, anh vẫn yêu!
Khái niệm đó thầm mong em sẽ hiểu!...

Chỉ xin em một tình yêu cực tiểu,
Anh mãi yêu bằng "quy tắc" bình phương.
Lòng thầm mong tình em cũng tương đương,
Dẫu đôi ta – Hai con đường phân biệt!

Tuy vô nghiệm anh vẫn yêu mãnh liệt,
Đường tình yêu dù biết vẫn song song!
Không “điểm chung” cõi lòng anh vẫn mong
Sẽ “giao nhau” trong khoảng không nào đó!

Trong quỹ tích tình em, anh không có
Nhưng vẫn yêu để chứng tỏ tình mình.
Đó là điều mà anh phải chứng minh,
Ôm ấp mãi hằng số tình… tuyệt vọng!!!...

Không có em đời anh là tập rỗng,
Thiếu vắng em như “mẫu số bằng không”!
Luôn tồn tại một niềm tin vô vọng,
Bởi yêu ngoài miền xác định tình em!

Đêm rồi đêm như giai thừa nỗi nhớ,
Hướng tình anh vào trung điểm tim em
Lòng hằng mong sẽ tìm ra tọa độ,
Anh sẽ làm tiếp tuyến… của đời em!...
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#13
Anh gởi về em ngút ngàn nỗi nhớ
Dòng nhớ loạn cuồng tàn phá hồn anh
Đã yêu nhau chưa sao tình chấp cánh
Nay phải chia tay đau quá không đành

Anh gởi về em tháng ngày chờ đợi
Trưa nắng sân trường đơn độc mùa xuân
Em về với người bỏ mình anh lại
Lời dấu yêu xưa ngây ngất ân cần

Anh gởi về em dòng sông tình tự
Hư ảo một thời thoáng tiếng em vui
Hồn bỗng bâng khuâng trôi theo cơn nhớ
Ngày tháng hắt hiu thoáng những ngậm ngùi

Anh gởi về em con đường phố cũ
Đêm đưa nhau về tình ái lên ngôi
Hàng cây vút cao xanh xao kỷ niệm
Tình mới trao nhau ....chợt đã xa rồi
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#14
Ngày xưa em trả anh rồi
Câu thơ còn nợ tình đời còn mang
Ngày xưa thương con dã tràng
Một mình xe cát đã tàn tháng năm.

Ngày xưa một thủa xa xăm
Em đi hái lá chăn tằm ươm tơ
Tơ em hong nắng đến giờ
Áo tơ chưa mặc còn chờ mùa đông.

Ngày xưa em chưa lấy chồng
Sao anh không gói nắng hồng sang chơi?
Ngày xưa giờ đã xa rồi
Gặp nhau lại ước một thời ngày xưa...
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#15
Thiếu vắng anh rồi ...hồn chìm biển nhớ
Nỗi đau ngút ngàn nhói cả tim em
Bên bờ sông Tương, chim buồn rũ cánh,
Cầu duyên lỡ bước… mặn đắng môi mềm

Thiếu vắng anh rồi đâu vầng nguyệt đợi
Đêm tối lạnh lùng tắt ánh sao xuân
Anh ở phương nào sao không trở lại
Quấn quýt trao nhau yêu dấu ân cần

Thiếu vắng anh rồi giữa mùa tình tự
Xa tận đầu sông anh có còn vui
Lênh đênh cuối ghềnh em tràn nỗi nhớ
Nước sông Tương trôi dòng chảy ngậm ngùi

Thiếu vắng anh rồi đâu mùa yêu cũ
Biển động dòng đời tình vẫn lên ngôi
Sóng dậy lòng đau ngập tràn kỷ niệm
Sợi nhớ sợi thương…trói buộc một đời
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#16
rồi một ngày tôi cũng sẽ quên em
tình yêu đôi ta chỉ là hoài ức
một hoài ức đẹp và lãng mạn
cũng đượm buồn vì ta chẳng có nhau

rồi một ngày em cũng sẽ quên tôi
vì thời gian làm kỷ niệm nhạt nhòa
và em ơi tôi và em cùng bước
hai con đường hai ngả của tình yêu
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#17
Ngày xưa mưa nắng chung đôi
Bây giờ mưa nắng mình tôi một mình
Tại em cắc cớ làm thinh
Tại tôi để nước vô tình trôi đi
Tại em kiêu quá làm chi
Nỡ nào xé bỏ, còn gì thơ tôi!
Xuân sang quạnh quẽ tôi ngồi
Bên kia có kẻ muốn rời bến xưa
Tôi nhìn thấy bóng đò đưa
Thấy áo em nắng, thấy mưa trong lòng
Thấy đường xa lắc mênh mông
Thuyền em tách bến sang sông mất rồi
Bờ sông tắt nắng còn tôi
Ngồi ngêu ngao hát giữa đôi bến bờ
“Trao cho em một đờI thơ
Một đam mê, một dạI khờ, một tôi”
Ngày xưa.. đã rất xưa rồi
Chợt trông thấy thiếu phụ ngồi ru con
Mới hay biển cạn, đá mòn
Trong tôi nỗi nhớ mãi còn dấu em.
Tôi cô độc giữa lòng đêm
Khi buồn, khi nhớ, khi quên, khi cười

Nắng mưa là bệnh của trời
Chắc yêu, tôi mới cả đời tương tư!
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#18
Chị cũng từng yêu anh ấy như em
Chỉ có khác chị là người đến trước
Khóc làm gì em cho má hồng thấm ướt
Anh ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu.

Có một thời chị cũng thích giận nhau
Để đo hết yêu thương theo chiều dài giận dỗi
Để một lần chị vô tình mắc lỗi
Một lần thôi thế rồi mãi mãi xa

Biết nói gì về tất cả đã qua
Chị là quá khứ, hôm qua- Em là hôm nay, hiện tại
Biết chẳng thể thêm một lần yêu lại
Chị vẫn thấy xót lòng khi đối diện tình em

Em sẽ có cái bấy lâu chị đã khát thèm
Tuổi trẻ hồn nhiên, gót chân mềm mới lạ
Và một buổi trời đông cây thay lá
Voan cưới cô dâu bay ngợp trước hiên nhà

Khi ấy vô tình chị đi bộ ghé qua
Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể
Em đừng quay ngang rồi chau mày như thế
Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem
Phố cũ - Cơn mưa cũ ướt mèm . . .
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#19
Người đàn bà đến với đời anh sau em
Chắc phải hơn em về mọi mặt
Vì có thế anh mới đánh đổi
Những hạnh phúc - khổ đau từng cóp nhặt - chúng mình. ..

Người đàn bà đến với đời anh sau em
Chắc hẳn có tình yêu mãnh liệt
Vì thế " tiếng sét ái tình"
Mới phá vỡ bao năm mình chung sống
Anh của em ơi !

Em biết không thể níu giữ nữa rồi
Khi em nhìn vào mắt anh sâu thẳm
Em không còn giữ được ngọn lửa chính em đã thắp
Không đâu, lời oán trách
Dù anh đi, mang của em hạnh phúc theo mình

Chút hi vọng vỡ tan thành đau nhức
Kỷ niệm trĩu ngực trời đêm.
Tình yêu ấy liệu có thể lãng quên
Em đánh rơi tim mình vào quá khứ
Chỉ xin gửi anh một lời nhắn nhủ
Đừng làm đau khổ người đàn bà đến với đời anh sau em...
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#20
Chẳng bao giờ em bằng được người ta
Người con gái chưa một lần em gặp
Người đã tựa vào vai anh mà khóc
Trong những mùa trăng.

Người đã lẫn vào những câu thơ của anh
Dù trước em chưa bao giờ anh nói thế
Những ưóc mơ, những khát khao, trăn trở
Người ấy đã từng san sẻ cùng anh...

Nhưng tình yêu muôn đời vẫn mong manh
Như câu thơ có lần anh đã viết
(Cái câu thơ đã hóa thành thông điệp
Mở cửa trái tim em.)

Em biết rằng anh chẳng thể nào quên
Những kỷ niệm xưa ngọt ngào trong ký ức
Chỉ có nụ hôn đầu tiên là có thực
Nên chẳng bao giờ em bằng được người ta

Nhưng nếu em gặp anh từ thuở trước rất xa
Thì biết đâu em không trở thành người con gái ấy
Hạnh phúc hơn không khi chỉ còn cùng anh sánh đôi trong những câu chuyện kể
Anh ơi!