Sao mà khó ghê nơi,
Cô bé lại giận rồi,
Anh trăm lần xin lỗi,
Mà Bé vẫn không nguôi.
Ai bảo đôi môi Bé,
Như một cánh hoa tươi,
Lâu lâu lại e thẹn,
Chúm chím khẽ mỉm cười.
Ai bảo mái tóc Bé,
Cứ bồng bềnh như mây,
Ai bảo đôi má Bé,
Cứ mơn mởn hây hây.
Ai kêu Bé duyên dáng,
Ai kêu Bé dễ thương,
Để mỗi lần nhìn Bé,
Anh xao xuyến lạ thường.
Nên lừa kề tai Bé,
Nói nhỏ Bé nghe thôi,
Rồi bờ môi anh đã,
Hôn lên má Bé rôì.
Bé cuống cuồng hoảng sợ,
"Mắc tội đó anh ơi !"
Rồi quay lưng hờn dỗi,
Không thèm nói một lời.
Anh vội vàng năn nỉ,
"Xin lỗi mà Beé ơi,
Làm ơn đừng giận mãi,
Kẻo lại mất vui rồi".
Để mai anh đưa Bé,
Đi xin Chúa thứ tha,
Chúa bao dung chắc chẳng,
Bắt tội Bé đâu mà.
Nếu Ngài không tha thứ,
Cho hai kẻ yêu nhau,
Thì anh xin thay Bé ,
Gánh hết tội lên đầu.
Tại Bé nữa chứ bộ,
Ai kêu...đẹp làm chi,
Mê hoặc anh... thương Bé,
Anh mới liều..,lén "mi".
Mới lần đầu anh lỡ,
Bé ơi hãy bỏ qua,
Thấy Bé giận như thế,
Anh thiệt...tởn tới già.
Thôi Bé đừng giận mãi,
Cười lên cái anh coi,
Trông mặt Bé bí xị,
Sao mà xấu quá trời.
** ** ** **
Mắt còn long lanh lệ,
Nhưng bé đã mỉm cười,
Ôi chao,mưa vừa tạnh,
Đất trời lại sáng tươi.
Tôi thở ra nhẹ nhõm,
Mém chút hú hồn rồi,
Cám ơn trời ơn đất,
Cho bé hết giận tôi.
Thế nhưng vừa nhìn bé,
Giời ạ.! Sao tự dưng,
Trong lòng tôi lại muốn,
Làm bé giận quá chừng!!!???
Cô bé lại giận rồi,
Anh trăm lần xin lỗi,
Mà Bé vẫn không nguôi.
Ai bảo đôi môi Bé,
Như một cánh hoa tươi,
Lâu lâu lại e thẹn,
Chúm chím khẽ mỉm cười.
Ai bảo mái tóc Bé,
Cứ bồng bềnh như mây,
Ai bảo đôi má Bé,
Cứ mơn mởn hây hây.
Ai kêu Bé duyên dáng,
Ai kêu Bé dễ thương,
Để mỗi lần nhìn Bé,
Anh xao xuyến lạ thường.
Nên lừa kề tai Bé,
Nói nhỏ Bé nghe thôi,
Rồi bờ môi anh đã,
Hôn lên má Bé rôì.
Bé cuống cuồng hoảng sợ,
"Mắc tội đó anh ơi !"
Rồi quay lưng hờn dỗi,
Không thèm nói một lời.
Anh vội vàng năn nỉ,
"Xin lỗi mà Beé ơi,
Làm ơn đừng giận mãi,
Kẻo lại mất vui rồi".
Để mai anh đưa Bé,
Đi xin Chúa thứ tha,
Chúa bao dung chắc chẳng,
Bắt tội Bé đâu mà.
Nếu Ngài không tha thứ,
Cho hai kẻ yêu nhau,
Thì anh xin thay Bé ,
Gánh hết tội lên đầu.
Tại Bé nữa chứ bộ,
Ai kêu...đẹp làm chi,
Mê hoặc anh... thương Bé,
Anh mới liều..,lén "mi".
Mới lần đầu anh lỡ,
Bé ơi hãy bỏ qua,
Thấy Bé giận như thế,
Anh thiệt...tởn tới già.
Thôi Bé đừng giận mãi,
Cười lên cái anh coi,
Trông mặt Bé bí xị,
Sao mà xấu quá trời.
** ** ** **
Mắt còn long lanh lệ,
Nhưng bé đã mỉm cười,
Ôi chao,mưa vừa tạnh,
Đất trời lại sáng tươi.
Tôi thở ra nhẹ nhõm,
Mém chút hú hồn rồi,
Cám ơn trời ơn đất,
Cho bé hết giận tôi.
Thế nhưng vừa nhìn bé,
Giời ạ.! Sao tự dưng,
Trong lòng tôi lại muốn,
Làm bé giận quá chừng!!!???