Part 8
Sau sự cố trong phòng thầy Nhật ngày hôm đó, mọi thứ đều diễn ra bình thường. Sáng thứ hai đầu tuần.
- Khanh ơi!
- Gì vậy Nghi?
Khanh vừa hỏi, vừa quay sang nhìn Nghi đang nằm dài trên bàn gọi mình
- Tại sao cứ mỗi thứ 3 và thứ 6 hàng tuần Khanh phải xuống phòng thầy Nhật vậy.
- Àh, Khanh phải xuống để hỏi thầy về cách ôn bài đầu giờ cho cả lớp.
- Vậy luôn đó - Nghi lầm bầm trong miệng
- À Khanh ơi - Nghi bỗng ngóc đầu dậy, mặt hớn hở
- Gì nữa vậy Nghi?
- Cho Nghi mượn di động đi.
- Chi vậy?
- Thì cứ cho mượn đi, 10 giây thôi.
Khanh rút từ trong cặp chú dế cưng của mình ra. Nghi cầm lấy, bấm .. bấm..bấm..
- Rồi xong, trả Khanh, Nghi đã lưu số phone của Nghi ờ trỏng, Nghi cũng có luôn số phone của Khanh rối. Từ nay về sau, có chuyện cần Khanh giúp đỡ hay có bài tập khó giải quyết Nghi sẽ gọi cho Khanh đó.
Nói xong, Nghi cười toe. Còn Khanh nghe Nghi nói vậy, cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. "Trong cuộc đời của mình, có hai con người làm việc ko bao giờ để ý tới người khác, một là ông thầy, hai là cô nàng này", Khanh nghĩ.
Thế là từ ngày hôm đó, Khanh mỗi ngày nhận khoảng.... vài chục cú điện thoại và tin nhắn của Nghi. Nội dung thì rất ư là phong phú: "Khanh đang ở đâu vậy", "Khanh ăn uống gì ko, Nghi đang ở cateen", " Khanh về tới nhà chưa, Nghi hỏi bài tập tí" , " Trên lớp quên hỏi, bài kiểm tra của Khanh mấy điểm vậy", bal.. bla.. bla.. Nhiều hôm Khanh để ý, cô nàng phải nhận diện thoại của Nhi every five minutes. Chịu hết nổi với chuyện này, tính Khanh lại là người xem trọng thời gian và ko thích giao tiếp nhiều. Nên một hôm:
- Nghi có thể thôi cái trò đó được ko, Khanh ko chịu nổi cái việc cứ phải nghe phone Nghi gọi năm phút một lần. Một là chấm dứt ngay bây giờ, hai là Khanh sẽ đổi sim ngay lập tức.
Khanh nhẹ nhàng nói nhưng pha lẫn trong chất giọng mềm mại ấy là sự khó chịu thật sự. Nói rồi, Khanh nhìn Nghi một thoáng rồi quay đi. Quả thật Khanh đâu có muốn nói với Nghi như vậy. Nhưng Khanh thật sự ko muốn chuyện này tiếp diễn tí nào. Cho nên thôi kệ, có thể Nghi sẽ giận, nhưng thà như vậy còn hơn là suốt ngày bị làm phiền. Hôm nay là ngày thứ 6, Khanh phải đến phòng ông thầy. Vừa mới bước vào cửa phòng chào ổng thì đã nghe thông báo:
- Hôm nay em có thể về sớm. Tôi có chút công việc phải làm nên đi ngay bây giờ. Em thông cảm.
Ông thầy nói với Khanh rồi lại cúi mặt xuống bạn dọn dẹp tiếp đống tài liệu.
Không hiểu sao nghe ông thầy nói vậy, Khanh cảm thấy hơi buồn. Mỗi tuần đến đây hai lần, được uống trà, được hỏi và hiểu rõ hơn những vấn đề khúc mắt trong bài học, được cười, được nói chuyện với ông thầy.Tuy nhiều lúc có bị ổng đâm thọt, nhưng thực sự Khanh cảm thấy rất dễ chịu. Ấy vậy mà hôm nay lại phải về sớm (nhất là khi vừa có chuyện đang muốn giải tỏa), Khanh cảm thấy hơi tiếc. Nhưng mà biết làm sao được. Đành vậy.
- Nếu vậy thì em xin phép thầy.
Nói rồi, Khanh gật đầu chào ông thầy rồi bước ra khỏi lớp. Móc điện thoại ra bấm số gọi mẹ rước sớm nhưng lại nhận được câu trả lời:
- Ba mẹ đang có khách, đón taxi về đỡ nha cưng!
Thế là Khanh đành một mình ra đứng đón taxi, mặc dù biết rằng giờ này mà đón được taxi là cũng giống như biến đổi gen cho con bò bay được. Đang thở dài ngao ngán thì Khanh bỗng giật mình vì tiếng nói của ông thầy:
- Làm gì đứng đấy thở dài thế cô?
Quay phắt lại, đúng là ông thầy đang dắt chiếc SH ra.
- Em đang đón taxi!
- Mẹ ko rước à!
- Mẹ em bận!
- Giờ này mà đón được taxi thì tôi thua em con SH của tôi!
Ông thầy nói, mặt như tỉnh như đùa. Khanh quay lại nhìn ông thầy khó chịu.
- Thôi, đừng trù ẻo em chứ, tại ai mà em phải về sớm hơn bình thường rồi đứng đây đón taxi?
Nhìn khuôn mặt Khanh bí xị, cả cái giọng điệu giận dỗi và cái miệng đang cong lên trách móc, ông thầy ko khỏi phì cười.
- Thôi thôi, thế chẳng ra là do tôi hết à? Bây giờ tôi chuộc tội nhé. Tôi chở em về.
Khanh nhìn ông thầy hơi ngỡ ngàng. " Chở mình về, ông thầy đùa hả?", Khanh thầm nghĩ.
- Thôi thôi, được rồi thầy, em nói vậy thôi, đâu phải bắt thầy chở về, em đứng đây tí là có taxi à?
- Uh, tới tết công gô là có taxi thôi, lên mau đi cô nương!
- Được rồi mà thầy!
- Hay tôi bế em lên xe nhé - Ông thầy vừa nói, vừa làm điệu bộ như đang sắp sửa xuống xe vừa cười gian manh.
Hết cách, Khanh đành phải lên xe ông thầy, vì nếu cứ đứng đây thì thể nào ổng cũng làm thiệt. Ngồi trên xe ông thầy mà sao Khanh nghĩ ngợi tùm lum thứ. Nào là như vậy có kì ko ta, ổng là thầy giáo mà, rồi thì lỡ ai nhìn thấy nói này nói nọ thì sao, hay là lỡ như ba mẹ thấy thì chắc mình sẽ bị tra khảo cho đến chết ( làm như là tử tù ko bằng). Rôi bất chợt Khanh nhìn qua vai ông thầy. Khanh nghĩ, "Vai rộng thật, giống như vai của ba vậy. Ông này nhìn thư sinh ốm yếu vậy mà cũng có bờ vai rộng ghê". Đang nghĩ linh tinh thì tiếng của ông thầy kéo Khanh về thực tại.
- Cứ nhìn vai tôi rồi nghĩ bậy bạ gì thế hả cô nương, xuống xe đi, tới rồi.
Câu nói của ông thầy làm Khanh ngượng chín mặt. Đang định đáp trả thì Khanh bỗng giật mình nhận ra cảnh vật xung quanh:
- Thầy - Khanh nói lớn - Đây đâu phải nhà em,......... bệnh viện mà!
- Uh, bệnh viện, ai nói gì đâu - Ông thầy quay lại nhìn khanh rồi tỉnh bơ đáp lại.
- Sao lại chở em vô đây?
Nhìn Khanh một chút, ông thầy trả lời:
- Ai bảo hồi nãy tôi hỏi mấy lần nhà ở đâu mà người ta ko trả lời. Thế nên tôi đành phải chạy đến nơi tôi cần đến. Không phải đã nói với em là tôi có việc cần làm rồi hay sao?
Nghe ông thầy nói, mặt Khanh cứ bơ ra. Đúng là hồi nãy Khanh có nghe loáng thoáng ông thầy hỏi là nhà Khanh ở đâu. Nhưng mãi suy nghĩ nên Khanh quên. Thiệt là điên quá đi mà, thôi, đón taxi về vậy.
- Tôi sẽ chở em về sau khi xong việc. Đường này cũng ko đón được taxi đâu
"Sau khi xong việc", câu nói của ông thầy khiến Khanh thấy ghét dễ sợ. Chừng nào mới xong, ko lẽ tới tối thì Khanh cũng phải chờ. Nhưng mà biết sao được, lỗi tại Khanh mà, đành gọi điện về báo với mẹ là về trễ vậy.
- Thầy thăm ai ở đây?
- Vợ tôi.
- Hảaaaa, thầy... thầy... có vợ.
Nghe Khanh nói, ông thầy chợt dừng bước :
- Àh ko, tại con bé cứ hay nói nó là vợ tôi nên tôi nhầm, chỉ là một cô bé con thôi.
- Àh, thì ra là vậy! - Khanh thở phào.
- Sao lại thở phào nhẹ nhõm vậy, mừng vì tôi chưa lấy vợ à?
Ông thầy nhìn Khanh cười gian xảo.
- Đâu...đâu có, thầy bậy bạ ko à!- Khanh nói, mặt đỏ như gất.
- Hà hà, thế mà tôi cứ tưởng...
Nhìn mặt ông thầy, biết ông thầy đang lừa mình. Nhưng quê độ quá ko nói gì Khanh đành im lặng đi theo ông thầy mà ko khỏi ấm ức. Ông thầy dừng lại trước một căn phòng ( phòng VIP thì phải), vừa đẩy cửa bước vào thì có một cô bé từ trên giường nhảy xuống chạy tới ôm chầm lấy ông thầy.
- Anh Nhật tới rồi, trễ 5 phút đó nha, phạt mua game mới cho em.
- Được rồi, được rồi, bỏ anh ra, sắp chết vì bị thịt đè rồi. Ăn cơm chưa vậy nhóc?
- Dạ rồi, ăn hai chén lận đó, mua game mới cho em đi.
- Giỏi, tí anh mua.
- Nhớ đó nha!
Thế là ông thầy và con bé cứ đứng nói chuyện trên trời dưới đất nào là ăn cơm, mua đĩa, chơi game,.... Khanh thành người thừa. Nhưng nhờ vậy mà Khanh mới được nhìn kĩ con bé. Phải công nhận là con bé xinh đẹp. Cứ như thiên thần ấy. Đường nét, góc cạnh trên gương mặt con bé phải nói là hoàn hảo. Nhưng...... gương mặt hơi xanh thì phải, mà cũng đúng, con bé đang nằm viện mà. Và còn thiều cái gì thì phải...... oop, là mái tóc, con bé ko có tóc. Cái mũ len con bé đội trên đầu khiến Khanh nhận ra điều đó hơi trễ. Đang mãi ngắm con bé thì nó quay lại nhìn khiến Khanh giật mình.
- Ai đây? Nhật, anh đổi gu mới hả? Nhưng mà phải cẩn thận, đụng tới con nít chưa thành niên là ở tù đấy!
"Con bé nói gì thế nhỉ?", Khanh trợn mắt lên nhìn con bé thầm nghĩ, " Nói mình là con nít, hahaha nhìn sao thì con bé cũng chỉ chừng 7, 8 tuổi. Lại còn nói mình bằng cái giọng khó nghe kỉ lục của độ tuổi từ 18 đến 25, con bé là ai vậy nhỉ?". Khanh nghĩ trong bụng, nhưng chưa kịp nói ra thì đã nghe tiếng ông thầy.
- Bậy bạ! Học sinh của anh Nhật, cô bé ko đón được taxi nên anh phải chở về. Nhưng sợ trễ hẹn với em nên anh........quên, thế là chở vô đây luôn.
Nghe vậy, con bé quay sang Khanh, đảo mắt từ trên xuống dưới cứ như là nhìn xem Khanh có đủ tư cách tham gia giải hoa hậu quốc tế ko vậy. Nhưng chỉ một thoáng sau đó thì con bé chợt mỉm cười đổi thái độ:
- Oh, nếu là học trò anh Nhật thì em xin lỗi. Em chào chị, em là Thư, vợ anh Nhật.
"What, vợ......hèn gì lúc nãy ông thầy trả lời nhầm là đi thăm vợ", Khanh nghĩ và điều này Khiến Khanh bỗng phì cười, nhưng may mắn là đã kịp kiềm lại chứ nếu ko sẽ phải chịu một cái liếc sắc như dao cạo từ cô vợ bé nhỏ này quá.
- Uh, chị chào em, chị tên Khanh - Khanh mỉm cười đáp lại.
- Bé Thư, tới giờ hóa trị rồi, em mau lên, thay đồ rồi theo chị tới phòng hóa trị.
Cô y tá đẩy cửa bước vào, gật đầu chào ông thầy và Khanh nói.
- Xì, anh Nhật mới tới thôi mà, hay hôm nay khỏi đi - Mặt Thư bí xị trông yêu dễ sợ.
- Huh, ko được - ông thầy liền chen vào - muốn chết hả nhóc, nhanh lên, đi thay đồ rồi theo y tá đi.
Con bé đành vùng vằng đứng lên đi ra ngoài. Không quên để lại lời nhắn cho ông thầy:
- Phải ngồi đây đó, ko được về đâu!
Đợi con bé đi khuất ông thầy thở dài:
- Con bé đi một cái là thế giới yên bình trở lại - ông thầy vừa nói, vừa ngồi lên cái ghế bành ngã lưng xuống ra chiều thư giản. Khanh chợt buồn cười với câu nói của ông thầy, nhưng phải công nhận là... đúng thiệt.
- Vợ cưng bé nhỏ của thầy dễ thương quá nhỉ! thầy làm thế nào mà để cô bé chịu gọi mình bằng... anh thế. Nghe thiệt là... dễ chịu quá đi mất.
Khanh lém lĩnh hỏi ông thầy. Vẫn nằm dài trên ghế, ông thầy quay sang nhìn Khanh, khuôn mặt ra vẻ "ta đây ko thèm chấp con nít"
- Con bé muốn như thế, kệ, cũng chẳng mất mác gì, miễn là vui cả làng.
- Ah mà sao thầy cứ phải giải thích rõ ràng với con bé về em thế, sợ bị ghen à?
Khanh quyết chiến đâu tới cùng
- Uh, nhưng mà sợ cho em chứ ko phải cho tôi.
- Sợ cho em? - Khanh hỏi lại tròn mắt ngạc nhiên - Thầy giỡn hoài!
- Hai tuần trước, có một cô y tá đã bị con bé bỏ đầy gián vào mũ, một tháng rưỡi trước thì một cô vì nó mà phải ở trong nhà tắm bốn tiếng đồng hồ vì bị mất sạch quần áo, cũng may là có người phát hiện ra. Lí do là vì nó muốn trừng phạt những kẻ có ý định mờ ám với tôi. Và bây giờ nếu em muốn thử thì tôi sẽ nói với nó em là bạn gái của tôi. Tôi nghĩ nó sẽ làm cho em phải ôm bom tự sát đấy.
Nghe xong ông thầy nói mà Khanh thẩn thờ. Quả thật con nít rất quậy phá. Nhưng ko thể tưởng tượng ra một con bé 7 tuổi có thể làm ra những trò đầy sáng tạo và đẳng cấp như thế.
- Oh men, thế thì em phải cận thận hơn.
Nó đặt tay lên ngực tự trấn an mình. Còn ông thầy thì nhìn phản ứng của nó mỉm cười thú vị.
- Ah, mà sao cô bé phải hóa trị vậy thầy, ko lẽ...
- Ung thư máu, con bé bị ung thư máu - ông thầy với tay lấy tờ báo trên bàn.
-....
- Gần hai năm rồi, nó xanh xao lắm phải ko, và tóc cũng ko còn, tôi đang tìm tuỷ cho nó - ông thầy vẫn dán mắt vào tờ báo.
- Thế thầy là người nhà của cô bé?
- Ko có quan hệ gì hết?
- Thế tại sao.......
Ông thầy bỏ cuốn báo xuống, đưa mắt nhìn Khanh và dường như đọc được sự thắc mắc đang ánh lên trong đôi mắt ấy.
- Bắt đầu từ khoảng hơn 1 năm trước, khi tôi vào thăm người bạn trong bệnh viện này và bắt gặp con bé đang đứng cheo leo trên lan can sân thượng, trông con bé cứ như là một thiên thần đang sắp bay đi vậy.
- Hey nhóc, đang làm gì vậy?
- Bị khiếm thị hả, sắp nhảy chứ làm gì!
- Đừng có làm ẩu nha, nguy hiểm lắm đó.
- Có thấy ai làm ẩu mà đứng trên lan can sân thượng ko?
- Định nhảy thiệt hả, tôi nói trước té xuống là đau lắm đó, rớt xuống một cái là máu sẽ chảy ra từ mắt, mũi, miệng... bla...bla.. bla
- Thôi, im đi, mấy câu đó tôi nghe trên phim nhàm rồi, lãi nhãi điếc tai quá.
"Con bé này thiệt là, cho mày chết được mà ko áy náy là tao đẩy mày xuống luôn rồi", lúc đó tôi thầm nghĩ
- Thế thì nói cho tôi biết là tại sao cô bé lại muốn nhảy xuống đi. Làm ma mà ko để cho người khác biết lí do thì sẽ ko được lên thiên đàng đâu.
Con bé mở to đôi mắt trong veo nhìn tôi như muốn xác thực điều mà nó vừa nghe
- Tôi nói thật đấy, bộ cô bé xem phim ko thấy à! ( tui có thấy đâu, cha này nói liều)
Con bé cúi mặt xuống, nó khóc thì phải? Uh nó khóc, giọt nước mắt cứ như những hạt pha lê rơi xuống.... đau đớn....vỡ vụn khiến tôi ko khỏi chùn lòng.
- Đi hết rồi, ai cũng đi hết rồi, bỏ mình tôi ở lại, ngay đến cả Chúa cũng sắp bỏ mặc tôi, tôi ko muốn sống một mình như thế này đâu, chẳng còn ai thương tôi cả.
Nói rồi con bé bật khóc thật sự. Khóc như chính nó, khóc như một đứa trẻ chứ ko còn đanh đá chua ngoa như lúc nãy nữa. Bất thần, một cơn gió mạnh làm con bé mất thăng bằng. Khuôn mặt con bé bỗng trở nên kinh hoàng tột độ khi nó nhận thức được rằng nó đang ngã khỏi lan can. Nhưng may mắn thay là tôi chạy tới kịp và chụp lấy tay nó.
- Vậy thì hãy để tôi yêu thương cô bé, vì tôi có lẽ cũng là người đang bị Chúa bỏ rơi.
Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên đẫm lệ, rồi lại nở một nụ cười thật tươi mà cả đời tôi có lẽ sẽ ko bao giờ quên được. Nụ cười đã đặt để vào trong tâm hồn tôi niềm tin, hy vọng và cả yêu thương nữa.
Và sau nay khi điều tra tôi được biết là con bé bị sốt cao nên được chuyển vào nhà thương. Nhưng khi bố mẹ con bé biết nó bị bệnh thì lại bỏ nó để đỡ trách nhiệm.
- Thế là vì nhờ thầy mà cô bé còn sống đến tận ngày nay phải ko, hèn chi nó yêu thầy đến vậy.
Khanh lên tiếng mà giọng nghẹn ngào, phá vở khoảng lặng mà ông thầy đặt ra sau khi kết thúc câu chuyện. Ông thầy nhìn nó một thoáng rồi khẽ thở dài.
- Cũng gần như vậy, vì thật ra tôi có chụp hay ko chụp tay cô nhỏ lại thì nó vẫn sống kia mà!
- Hở, thế là sao?
- Sân thượng của bệnh viện ngoài lan can ra còn xây một thêm một cái hàng ba nhô ra ngoài, nên nếu con bé có té xuống thì bất quá chỉ bị u đầu thôi.
- Trời, vậy mà em cứ tưởng thầy là người hùng cơ đấy - mặt Khanh thuộn ra khi nói câu đó.
- Kẻ bị lừa thì có, em có biết rằng sau khi kéo con bé lên, nó đã nhìn tôi bằng đôi mắt của Lucife mà nói rằng "Anh đã hứa rồi nhé, nếu ko, có chết tôi cũng sẽ ám anh suốt đời"
- Trời, ghê thế, nhưng mà cũng đúng với tính cách của con bé thật. Em chỉ ko ngờ là với một người nham hiểm có thừa như thầy mà cũng có ngày bị lừa bởi một con bé 5 tuổi hahaha.
Vừa nói, Khanh vừa cười ha hả khiến cho ông thầy hơi sượn mặt.
- Nhưng mà thôi, chẳng phải thầy cũng đã cứu được con bé ít nhất là cho đến bây giờ hay sao. Đó ko phải là chuyện mà ai cũng làm được nhất là đối với người máu lạnh như thầy.
Khanh mỉm cười tinh quái nhìn ông thầy.
- Tôi sẽ coi đó là một lời khen mà bỏ qua cho em - ông thầy vừa nói vừa úp tờ báo lên mặt, gát hai chân lên bàn - khi nào con bé trở lại thì gọi tôi.
Ông thầy nói xong thì ngủ luôn thì phải. Khanh ngồi đó, nhìn ông thầy khẽ mỉm cười trong lòng, " Con người này là sao vậy nhỉ, bên ngoài thì tỏ ra ta đây lạnh lùng, nhưng bên trong thì lại vô cùng dịu dàng và đầy ấp yêu thương. Thật là khó hiểu, khó hiểu quá đi mất".