XXI.
Tuy nhiên lúc này không phải là lúc để ông ngỏ lời cảm ơn mà là nhắc chừng cậu chủ . Từ đêm qua đến giờ cậu thức trắng canh chừng bên cậu bé ấy, cậu không rời dù chỉ một giây càng không chợp mắt tìm cho riêng mình một giấc ngủ .Ông sợ không khéo sau khi cậu bé ấy hết bệnh thì đến phiên cậu chủ bệnh . Điều đó không phải là một điều không thể xảy ra .
Chậm rãi lẫn dè chừng ông bước đến gần Phong rồi từ tốn nói :
_Cậu Hai
Ông thấy Phong uể oải đáp :
_Gì vậy chú Tư ?
_Đã đến giờ ăn sáng và uống thuốc đúng theo toa thuốc của bác sĩ . Có nên đánh thức cậu ấy dậy hay không ?
Chỉ cái nhíu mày của Phong cũng khiến ông thôi không dám hỏi tiếp tuy nhiên ông cảm thấy hơi thở của mình trở nên nhẹ nhõm hơn khi thấy cái nhíu mày ấy dãn ra ngay sau đó .
_Phiền chú mang thuốc lẫn đồ ăn vào đây .
_Vâng thưa cậu - Ông vội đáp lời Phong tuy nhiên liền sau đó ông không quên thêm vào một câu - Cậu Hai, từ đêm qua đến giờ cậu cũng chưa ăn gì.
_Dọn thêm một phần cho tôi .
Không cần nói thêm một lời nào, ông vội vàng xoay mình quay bước ra ngoài .
Cánh cửa phòng được mở ra và khép lại nhẹ nhàng .
Một lúc sau ông Tư cùng một chị hầu khệ nệ bước vào, trên tay là hai khay đồ ăn lẫn thức uống .Sau khi đặt xuống chiếc bàn chữ nhật nhỏ nhắn gần giường , hai người vội vã rút lui dưới cái nhìn lẫn gật đầu của Phong. Căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó .
Lúc này Phong mới đứng dậy vặn mình nhất là hai bờ vai đã cứng lại kể từ hôm qua sau đó anh liếc nhìn Hoài .Nửa anh muốn để yên cho cậu ngủ tiếp nhưng nửa anh muốn đánh thức cậu dậy. Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh đã có quyết định .
Ngồi xuống mép giường anh cúi mình hôn lên môi Hoài , bước đầu anh hôn thật nhẹ nhàng và uyển chuyển. Bàn tay anh từ từ ôm nhẹ hai bờ vai cậu . Vẫn giữ tư thế đó anh cứ miên man nhưng tốc độ càng lúc càng tăng dần cho đến khi hơi nóng từ anh tỏa ra lan sang người cậu .Anh những muốn dùng nụ hôn đánh thức cậu nhưng chỉ cần chạm đến môi cậu anh đánh mất tự chủ bản thân. Sự khao khát trong anh biến anh thành ngọn lửa đốt cháy chính mình và cậu .
Nhưng ...giữa lúc lửa đang cháy cao , một vòi nước lớn đã nhanh chóng dập tắt nó .
Hoài cắn vào môi anh. Đau điếng . Cũng may rằng không chảy máu nhưng cái đau khiến anh buộc phải buông cậu ra trước khi nghe một tiếng hét lớn sém làm thủng màng nhĩ .
_Anh đi chết đi cho tôi !
Mặc dù môi anh vẫn tê rần trước cú "xực" của Hoài nhưng anh vẫn trân mình đáp. Và ngược lại, câu trả lời của anh âm lượng nhỏ chỉ bằng một phần mười câu hét vừa rồi của cậu .
_Không thể được . Tôi chết đi rồi lấy ai hôn đánh thức cậu dậy .
Nói rồi anh tỉnh bơ bước đến bên chiếc bàn nhỏ nơi chứa hai khay đồ ăn mặc cho sau lưng hai mũi tên lửa phóng theo và đáp cả xuống đất loáng cái phát ra hai tiếng nổ "bịch ! bịch !" . Còn Hoài thì tức tối đạp chân mạnh vào thành gỗ dưới chân giường .
_Tôi không cần anh đánh thức tôi bằng cách đó .
Cái đau ở môi vẫn còn âm ỉ khiến Phong bực mình . Anh trơ tráo :
_Vậy thì tôi được gì khi hôn cậu ? Hừ , làm ơn còn mắc oán .
Tôi nhìn anh đưa tay lên dây dây bờ môi mà uất cả người . Nói không lại tôi đành giương đôi mắt tóe lửa hướng về anh và lấy hết hơi tuôn ra một tràng :
_Anh là đồ cơ hội, đồ trơ tráo, đồ thừa nước đục thả câu, đồ khốn kiếp ...
_Vậy cậu có tin cái "đồ khốn kiếp" ấy sẽ tiếp tục hôn cậu nếu cậu không ngậm miệng lại không ?
Như một cái đài phát thanh đang phát bỗng dưng cúp điện tắt cái rụp, tôi khổ sở ngưng chính mình và giấu tất cả những lời muốn phát ra sâu vào tận cùng cuống họng dù là trong đôi mắt vẫn không ngừng chửi rủa .
_Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là tự bước xuống giường và lại đây ăn sáng với tôi còn hai là tôi sẽ bế cậu lại đây và mớm cháo cho cậu . Cậu chọn đi .
Nghe thế, mặt tôi đương nhăn nhó bỗng méo xẹo như cái bánh bao bị ai nắn lại .Tôi tự hỏi chính mình trên đời này liệu có câu nói nào vừa mang tính ra lệnh kèm tính hăm dọa cực kỳ kinh khủng như câu nói của Phong hay không ? Hình như chỉ có một và tôi lại chính là người duy nhất gặp phải .
Bước xuống giường rồi đi về phía ghế đối diện anh, tôi hậm hực ngồi xuống. Trước mặt tôi là một tô cháo kèm một ly nước cam. Tô cháo vẫn còn nghi ngút hơi nóng, trong hơi nóng đó còn cay nồng mùi hành lẫn tiêu bất giác nhìn nó tôi bỗng liên tưởng đến tô cháo hành trong Chí Phèo . Chí Phèo sau khi xơi tô cháo hành đã cảm tình với Thị Nở, liệu tôi xơi tô cháo này xong có giống như Chí Phèo hay không ? Từ ý nghĩ đó tôi không hay chính mình đang dòm sang Phong bằng đôi mắt nghi hoặc .
_Cháo nóng quá hay sao ?
_Không - Tôi vội vã lắc đầu rồi xua tan cái suy nghĩ tức thì trong đầu và hướng cái nhìn của mình sang khay đồ ăn của anh . Trên đó là một dĩa thịt bò bít tết kèm trứng, patê, cà chua và một ít xà lách. Ngoài ra còn có một ổ bánh mì và một ly cà phê đen .
Phong đang xé bánh mì thành miếng nhỏ và chấm vào lòng đỏ trứng .Nhìn anh xơi ngon lành tự dưng tôi đâm chán cái tô cháo cùng ly nước cam .
_Tại sao tôi phải ăn cháo trong khi anh ăn bánh mì ?- Tôi cắt cớ
Anh dừng ăn một chút khi nghe tôi hỏi nhưng rồi cũng đáp :
_Vậy thì tại sao con bò thì ăn cỏ còn con gà thì ăn thóc ? Cậu trả lời đi rồi tôi trả lời cậu .
Cục tức lại nghẹn ngay cổ họng tôi , nếu không vì tôi hiểu mình đang bệnh cần ăn cháo hơn là bánh mì chứ không thì tôi sẽ đổi phần cháo và giành phần bánh mì cho riêng mình mặc kệ bò hay gà, cỏ hay thóc
Ăn xong phần của mình một cách ngon lành tôi vẫn thèm thuồng nhìn sang Phong . Dường như hiểu cái nhìn của tôi anh nói :
_Không được, ăn nhiều hệ quả là ngủ nhiều mà ngủ nhiều cũng không tốt. Lúc này cậu cần ăn và uống thuốc theo thực đơn .
Nói rồi anh lấy từ trên bàn chiếc hộp chữ nhật dài và mở ra. Bên trong hộp được chia ra hai mươi mốt ô, mỗi ô chứa những phần thuốc được chia ra cho những buổi sáng, trưa, tối trong bảy ngày .Anh đưa tôi một phần thuốc dành cho buổi sáng :
_Nếu cậu muốn khỏe hơn và có nhiều sức lực hơn để cãi cọ với tôi thì cậu uống đi .
Tôi nhận lấy ngay và nhanh chóng uống phần thuốc đó. Tôi đâu dại gì muốn căn bệnh của mình kéo dài nhưng còn vụ cãi cọ thì tôi phải lên tiếng :
_Tôi sẽ chóng hết bệnh hơn nếu như anh đừng chọc tức tôi .
Nói xong tôi chỉ thấy anh cười, nụ cười kéo dài đến mang tai. Điều đó chẳng làm tôi vui mà càng khiến tôi nhận ra một điều .
Tôi là đối tượng để anh trêu chọc.
Trời ơi, có phải thế không ?
Sau khi dặn dò và hướng dẫn tôi làm quen với phòng vệ sinh trong phòng , Phong đi ra ngoài . Anh nói anh có việc phải giải quyết rồi sẽ quay lại vào lúc trưa . Tôi không nói không rằng chỉ im lặng nghe. Lúc này tôi muốn được một mình hơn là cứ đối diện anh rồi bị anh chọc đến phát điên lên .
Bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân qua loa tôi mới tươi tỉnh đi vòng quanh căn phòng của Phong . Chỉ là một căn phòng ngủ thôi mà diện tích của nó gấp ba lần căn phòng tôi ở trọ . Nó lại được trang trí tỉ mỉ từng chi tiết khiến cho tôi phải thích thú. Từ màu sắc cho đến phong cách đều toát lên vẻ đẹp trang trọng mà thanh nhã .Loanh quanh một hồi tôi bước lại giường, bên hông giường có một chiếc tủ nhỏ , trên đó có một quyển sách. Tôi tò mò cầm lên và giở ra vài trang. Từ trong trang sách ấy có một tấm hình rơi ra . Tôi cúi xuống nhặt lên và nhận ra ngay người trong hình. Người ấy có dáng hình giống tôi . Chợt tôi nhớ ra bữa trước tôi bị đánh thức bởi cuộc nói chuyện giữa Phong và Khánh Vi . Phong đã nói một câu khiến tôi đau lòng "anh và Hoài thực ra không phải anh em nhưng anh luôn coi Hoài như em trai của mình " Tôi đã khóc rấm rứt trong chăn vì điều đó mà quên mất trước đấy Khánh Vi từng nói một câu khiến tôi kinh ngạc "Thanh Hoài là em ruột chị ấy"
Liệu người con gái trong bức hình này có thực là chị tôi hay không ? Tôi nhất định phải tìm hiểu về điều này.
Bắt đầu từ Phong .
Tuy nhiên lúc này không phải là lúc để ông ngỏ lời cảm ơn mà là nhắc chừng cậu chủ . Từ đêm qua đến giờ cậu thức trắng canh chừng bên cậu bé ấy, cậu không rời dù chỉ một giây càng không chợp mắt tìm cho riêng mình một giấc ngủ .Ông sợ không khéo sau khi cậu bé ấy hết bệnh thì đến phiên cậu chủ bệnh . Điều đó không phải là một điều không thể xảy ra .
Chậm rãi lẫn dè chừng ông bước đến gần Phong rồi từ tốn nói :
_Cậu Hai
Ông thấy Phong uể oải đáp :
_Gì vậy chú Tư ?
_Đã đến giờ ăn sáng và uống thuốc đúng theo toa thuốc của bác sĩ . Có nên đánh thức cậu ấy dậy hay không ?
Chỉ cái nhíu mày của Phong cũng khiến ông thôi không dám hỏi tiếp tuy nhiên ông cảm thấy hơi thở của mình trở nên nhẹ nhõm hơn khi thấy cái nhíu mày ấy dãn ra ngay sau đó .
_Phiền chú mang thuốc lẫn đồ ăn vào đây .
_Vâng thưa cậu - Ông vội đáp lời Phong tuy nhiên liền sau đó ông không quên thêm vào một câu - Cậu Hai, từ đêm qua đến giờ cậu cũng chưa ăn gì.
_Dọn thêm một phần cho tôi .
Không cần nói thêm một lời nào, ông vội vàng xoay mình quay bước ra ngoài .
Cánh cửa phòng được mở ra và khép lại nhẹ nhàng .
Một lúc sau ông Tư cùng một chị hầu khệ nệ bước vào, trên tay là hai khay đồ ăn lẫn thức uống .Sau khi đặt xuống chiếc bàn chữ nhật nhỏ nhắn gần giường , hai người vội vã rút lui dưới cái nhìn lẫn gật đầu của Phong. Căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó .
Lúc này Phong mới đứng dậy vặn mình nhất là hai bờ vai đã cứng lại kể từ hôm qua sau đó anh liếc nhìn Hoài .Nửa anh muốn để yên cho cậu ngủ tiếp nhưng nửa anh muốn đánh thức cậu dậy. Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh đã có quyết định .
Ngồi xuống mép giường anh cúi mình hôn lên môi Hoài , bước đầu anh hôn thật nhẹ nhàng và uyển chuyển. Bàn tay anh từ từ ôm nhẹ hai bờ vai cậu . Vẫn giữ tư thế đó anh cứ miên man nhưng tốc độ càng lúc càng tăng dần cho đến khi hơi nóng từ anh tỏa ra lan sang người cậu .Anh những muốn dùng nụ hôn đánh thức cậu nhưng chỉ cần chạm đến môi cậu anh đánh mất tự chủ bản thân. Sự khao khát trong anh biến anh thành ngọn lửa đốt cháy chính mình và cậu .
Nhưng ...giữa lúc lửa đang cháy cao , một vòi nước lớn đã nhanh chóng dập tắt nó .
Hoài cắn vào môi anh. Đau điếng . Cũng may rằng không chảy máu nhưng cái đau khiến anh buộc phải buông cậu ra trước khi nghe một tiếng hét lớn sém làm thủng màng nhĩ .
_Anh đi chết đi cho tôi !
Mặc dù môi anh vẫn tê rần trước cú "xực" của Hoài nhưng anh vẫn trân mình đáp. Và ngược lại, câu trả lời của anh âm lượng nhỏ chỉ bằng một phần mười câu hét vừa rồi của cậu .
_Không thể được . Tôi chết đi rồi lấy ai hôn đánh thức cậu dậy .
Nói rồi anh tỉnh bơ bước đến bên chiếc bàn nhỏ nơi chứa hai khay đồ ăn mặc cho sau lưng hai mũi tên lửa phóng theo và đáp cả xuống đất loáng cái phát ra hai tiếng nổ "bịch ! bịch !" . Còn Hoài thì tức tối đạp chân mạnh vào thành gỗ dưới chân giường .
_Tôi không cần anh đánh thức tôi bằng cách đó .
Cái đau ở môi vẫn còn âm ỉ khiến Phong bực mình . Anh trơ tráo :
_Vậy thì tôi được gì khi hôn cậu ? Hừ , làm ơn còn mắc oán .
Tôi nhìn anh đưa tay lên dây dây bờ môi mà uất cả người . Nói không lại tôi đành giương đôi mắt tóe lửa hướng về anh và lấy hết hơi tuôn ra một tràng :
_Anh là đồ cơ hội, đồ trơ tráo, đồ thừa nước đục thả câu, đồ khốn kiếp ...
_Vậy cậu có tin cái "đồ khốn kiếp" ấy sẽ tiếp tục hôn cậu nếu cậu không ngậm miệng lại không ?
Như một cái đài phát thanh đang phát bỗng dưng cúp điện tắt cái rụp, tôi khổ sở ngưng chính mình và giấu tất cả những lời muốn phát ra sâu vào tận cùng cuống họng dù là trong đôi mắt vẫn không ngừng chửi rủa .
_Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là tự bước xuống giường và lại đây ăn sáng với tôi còn hai là tôi sẽ bế cậu lại đây và mớm cháo cho cậu . Cậu chọn đi .
Nghe thế, mặt tôi đương nhăn nhó bỗng méo xẹo như cái bánh bao bị ai nắn lại .Tôi tự hỏi chính mình trên đời này liệu có câu nói nào vừa mang tính ra lệnh kèm tính hăm dọa cực kỳ kinh khủng như câu nói của Phong hay không ? Hình như chỉ có một và tôi lại chính là người duy nhất gặp phải .
Bước xuống giường rồi đi về phía ghế đối diện anh, tôi hậm hực ngồi xuống. Trước mặt tôi là một tô cháo kèm một ly nước cam. Tô cháo vẫn còn nghi ngút hơi nóng, trong hơi nóng đó còn cay nồng mùi hành lẫn tiêu bất giác nhìn nó tôi bỗng liên tưởng đến tô cháo hành trong Chí Phèo . Chí Phèo sau khi xơi tô cháo hành đã cảm tình với Thị Nở, liệu tôi xơi tô cháo này xong có giống như Chí Phèo hay không ? Từ ý nghĩ đó tôi không hay chính mình đang dòm sang Phong bằng đôi mắt nghi hoặc .
_Cháo nóng quá hay sao ?
_Không - Tôi vội vã lắc đầu rồi xua tan cái suy nghĩ tức thì trong đầu và hướng cái nhìn của mình sang khay đồ ăn của anh . Trên đó là một dĩa thịt bò bít tết kèm trứng, patê, cà chua và một ít xà lách. Ngoài ra còn có một ổ bánh mì và một ly cà phê đen .
Phong đang xé bánh mì thành miếng nhỏ và chấm vào lòng đỏ trứng .Nhìn anh xơi ngon lành tự dưng tôi đâm chán cái tô cháo cùng ly nước cam .
_Tại sao tôi phải ăn cháo trong khi anh ăn bánh mì ?- Tôi cắt cớ
Anh dừng ăn một chút khi nghe tôi hỏi nhưng rồi cũng đáp :
_Vậy thì tại sao con bò thì ăn cỏ còn con gà thì ăn thóc ? Cậu trả lời đi rồi tôi trả lời cậu .
Cục tức lại nghẹn ngay cổ họng tôi , nếu không vì tôi hiểu mình đang bệnh cần ăn cháo hơn là bánh mì chứ không thì tôi sẽ đổi phần cháo và giành phần bánh mì cho riêng mình mặc kệ bò hay gà, cỏ hay thóc
Ăn xong phần của mình một cách ngon lành tôi vẫn thèm thuồng nhìn sang Phong . Dường như hiểu cái nhìn của tôi anh nói :
_Không được, ăn nhiều hệ quả là ngủ nhiều mà ngủ nhiều cũng không tốt. Lúc này cậu cần ăn và uống thuốc theo thực đơn .
Nói rồi anh lấy từ trên bàn chiếc hộp chữ nhật dài và mở ra. Bên trong hộp được chia ra hai mươi mốt ô, mỗi ô chứa những phần thuốc được chia ra cho những buổi sáng, trưa, tối trong bảy ngày .Anh đưa tôi một phần thuốc dành cho buổi sáng :
_Nếu cậu muốn khỏe hơn và có nhiều sức lực hơn để cãi cọ với tôi thì cậu uống đi .
Tôi nhận lấy ngay và nhanh chóng uống phần thuốc đó. Tôi đâu dại gì muốn căn bệnh của mình kéo dài nhưng còn vụ cãi cọ thì tôi phải lên tiếng :
_Tôi sẽ chóng hết bệnh hơn nếu như anh đừng chọc tức tôi .
Nói xong tôi chỉ thấy anh cười, nụ cười kéo dài đến mang tai. Điều đó chẳng làm tôi vui mà càng khiến tôi nhận ra một điều .
Tôi là đối tượng để anh trêu chọc.
Trời ơi, có phải thế không ?
Sau khi dặn dò và hướng dẫn tôi làm quen với phòng vệ sinh trong phòng , Phong đi ra ngoài . Anh nói anh có việc phải giải quyết rồi sẽ quay lại vào lúc trưa . Tôi không nói không rằng chỉ im lặng nghe. Lúc này tôi muốn được một mình hơn là cứ đối diện anh rồi bị anh chọc đến phát điên lên .
Bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân qua loa tôi mới tươi tỉnh đi vòng quanh căn phòng của Phong . Chỉ là một căn phòng ngủ thôi mà diện tích của nó gấp ba lần căn phòng tôi ở trọ . Nó lại được trang trí tỉ mỉ từng chi tiết khiến cho tôi phải thích thú. Từ màu sắc cho đến phong cách đều toát lên vẻ đẹp trang trọng mà thanh nhã .Loanh quanh một hồi tôi bước lại giường, bên hông giường có một chiếc tủ nhỏ , trên đó có một quyển sách. Tôi tò mò cầm lên và giở ra vài trang. Từ trong trang sách ấy có một tấm hình rơi ra . Tôi cúi xuống nhặt lên và nhận ra ngay người trong hình. Người ấy có dáng hình giống tôi . Chợt tôi nhớ ra bữa trước tôi bị đánh thức bởi cuộc nói chuyện giữa Phong và Khánh Vi . Phong đã nói một câu khiến tôi đau lòng "anh và Hoài thực ra không phải anh em nhưng anh luôn coi Hoài như em trai của mình " Tôi đã khóc rấm rứt trong chăn vì điều đó mà quên mất trước đấy Khánh Vi từng nói một câu khiến tôi kinh ngạc "Thanh Hoài là em ruột chị ấy"
Liệu người con gái trong bức hình này có thực là chị tôi hay không ? Tôi nhất định phải tìm hiểu về điều này.
Bắt đầu từ Phong .