• Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!

Sao em không là con gái? (Sưu tầm)

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#21
XXI.

Tuy nhiên lúc này không phải là lúc để ông ngỏ lời cảm ơn mà là nhắc chừng cậu chủ . Từ đêm qua đến giờ cậu thức trắng canh chừng bên cậu bé ấy, cậu không rời dù chỉ một giây càng không chợp mắt tìm cho riêng mình một giấc ngủ .Ông sợ không khéo sau khi cậu bé ấy hết bệnh thì đến phiên cậu chủ bệnh . Điều đó không phải là một điều không thể xảy ra .

Chậm rãi lẫn dè chừng ông bước đến gần Phong rồi từ tốn nói :

_Cậu Hai

Ông thấy Phong uể oải đáp :

_Gì vậy chú Tư ?

_Đã đến giờ ăn sáng và uống thuốc đúng theo toa thuốc của bác sĩ . Có nên đánh thức cậu ấy dậy hay không ?

Chỉ cái nhíu mày của Phong cũng khiến ông thôi không dám hỏi tiếp tuy nhiên ông cảm thấy hơi thở của mình trở nên nhẹ nhõm hơn khi thấy cái nhíu mày ấy dãn ra ngay sau đó .

_Phiền chú mang thuốc lẫn đồ ăn vào đây .

_Vâng thưa cậu - Ông vội đáp lời Phong tuy nhiên liền sau đó ông không quên thêm vào một câu - Cậu Hai, từ đêm qua đến giờ cậu cũng chưa ăn gì.

_Dọn thêm một phần cho tôi .

Không cần nói thêm một lời nào, ông vội vàng xoay mình quay bước ra ngoài .
Cánh cửa phòng được mở ra và khép lại nhẹ nhàng .

Một lúc sau ông Tư cùng một chị hầu khệ nệ bước vào, trên tay là hai khay đồ ăn lẫn thức uống .Sau khi đặt xuống chiếc bàn chữ nhật nhỏ nhắn gần giường , hai người vội vã rút lui dưới cái nhìn lẫn gật đầu của Phong. Căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó .


Lúc này Phong mới đứng dậy vặn mình nhất là hai bờ vai đã cứng lại kể từ hôm qua sau đó anh liếc nhìn Hoài .Nửa anh muốn để yên cho cậu ngủ tiếp nhưng nửa anh muốn đánh thức cậu dậy. Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh đã có quyết định .
Ngồi xuống mép giường anh cúi mình hôn lên môi Hoài , bước đầu anh hôn thật nhẹ nhàng và uyển chuyển. Bàn tay anh từ từ ôm nhẹ hai bờ vai cậu . Vẫn giữ tư thế đó anh cứ miên man nhưng tốc độ càng lúc càng tăng dần cho đến khi hơi nóng từ anh tỏa ra lan sang người cậu .Anh những muốn dùng nụ hôn đánh thức cậu nhưng chỉ cần chạm đến môi cậu anh đánh mất tự chủ bản thân. Sự khao khát trong anh biến anh thành ngọn lửa đốt cháy chính mình và cậu .
Nhưng ...giữa lúc lửa đang cháy cao , một vòi nước lớn đã nhanh chóng dập tắt nó .
Hoài cắn vào môi anh. Đau điếng . Cũng may rằng không chảy máu nhưng cái đau khiến anh buộc phải buông cậu ra trước khi nghe một tiếng hét lớn sém làm thủng màng nhĩ .

_Anh đi chết đi cho tôi !

Mặc dù môi anh vẫn tê rần trước cú "xực" của Hoài nhưng anh vẫn trân mình đáp. Và ngược lại, câu trả lời của anh âm lượng nhỏ chỉ bằng một phần mười câu hét vừa rồi của cậu .

_Không thể được . Tôi chết đi rồi lấy ai hôn đánh thức cậu dậy .

Nói rồi anh tỉnh bơ bước đến bên chiếc bàn nhỏ nơi chứa hai khay đồ ăn mặc cho sau lưng hai mũi tên lửa phóng theo và đáp cả xuống đất loáng cái phát ra hai tiếng nổ "bịch ! bịch !" . Còn Hoài thì tức tối đạp chân mạnh vào thành gỗ dưới chân giường .

_Tôi không cần anh đánh thức tôi bằng cách đó .

Cái đau ở môi vẫn còn âm ỉ khiến Phong bực mình . Anh trơ tráo :

_Vậy thì tôi được gì khi hôn cậu ? Hừ , làm ơn còn mắc oán .

Tôi nhìn anh đưa tay lên dây dây bờ môi mà uất cả người . Nói không lại tôi đành giương đôi mắt tóe lửa hướng về anh và lấy hết hơi tuôn ra một tràng :

_Anh là đồ cơ hội, đồ trơ tráo, đồ thừa nước đục thả câu, đồ khốn kiếp ...

_Vậy cậu có tin cái "đồ khốn kiếp" ấy sẽ tiếp tục hôn cậu nếu cậu không ngậm miệng lại không ?

Như một cái đài phát thanh đang phát bỗng dưng cúp điện tắt cái rụp, tôi khổ sở ngưng chính mình và giấu tất cả những lời muốn phát ra sâu vào tận cùng cuống họng dù là trong đôi mắt vẫn không ngừng chửi rủa .

_Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là tự bước xuống giường và lại đây ăn sáng với tôi còn hai là tôi sẽ bế cậu lại đây và mớm cháo cho cậu . Cậu chọn đi .

Nghe thế, mặt tôi đương nhăn nhó bỗng méo xẹo như cái bánh bao bị ai nắn lại .Tôi tự hỏi chính mình trên đời này liệu có câu nói nào vừa mang tính ra lệnh kèm tính hăm dọa cực kỳ kinh khủng như câu nói của Phong hay không ? Hình như chỉ có một và tôi lại chính là người duy nhất gặp phải .

Bước xuống giường rồi đi về phía ghế đối diện anh, tôi hậm hực ngồi xuống. Trước mặt tôi là một tô cháo kèm một ly nước cam. Tô cháo vẫn còn nghi ngút hơi nóng, trong hơi nóng đó còn cay nồng mùi hành lẫn tiêu bất giác nhìn nó tôi bỗng liên tưởng đến tô cháo hành trong Chí Phèo . Chí Phèo sau khi xơi tô cháo hành đã cảm tình với Thị Nở, liệu tôi xơi tô cháo này xong có giống như Chí Phèo hay không ? Từ ý nghĩ đó tôi không hay chính mình đang dòm sang Phong bằng đôi mắt nghi hoặc .

_Cháo nóng quá hay sao ?

_Không - Tôi vội vã lắc đầu rồi xua tan cái suy nghĩ tức thì trong đầu và hướng cái nhìn của mình sang khay đồ ăn của anh . Trên đó là một dĩa thịt bò bít tết kèm trứng, patê, cà chua và một ít xà lách. Ngoài ra còn có một ổ bánh mì và một ly cà phê đen .

Phong đang xé bánh mì thành miếng nhỏ và chấm vào lòng đỏ trứng .Nhìn anh xơi ngon lành tự dưng tôi đâm chán cái tô cháo cùng ly nước cam .

_Tại sao tôi phải ăn cháo trong khi anh ăn bánh mì ?- Tôi cắt cớ

Anh dừng ăn một chút khi nghe tôi hỏi nhưng rồi cũng đáp :

_Vậy thì tại sao con bò thì ăn cỏ còn con gà thì ăn thóc ? Cậu trả lời đi rồi tôi trả lời cậu .

Cục tức lại nghẹn ngay cổ họng tôi , nếu không vì tôi hiểu mình đang bệnh cần ăn cháo hơn là bánh mì chứ không thì tôi sẽ đổi phần cháo và giành phần bánh mì cho riêng mình mặc kệ bò hay gà, cỏ hay thóc

Ăn xong phần của mình một cách ngon lành tôi vẫn thèm thuồng nhìn sang Phong . Dường như hiểu cái nhìn của tôi anh nói :

_Không được, ăn nhiều hệ quả là ngủ nhiều mà ngủ nhiều cũng không tốt. Lúc này cậu cần ăn và uống thuốc theo thực đơn .

Nói rồi anh lấy từ trên bàn chiếc hộp chữ nhật dài và mở ra. Bên trong hộp được chia ra hai mươi mốt ô, mỗi ô chứa những phần thuốc được chia ra cho những buổi sáng, trưa, tối trong bảy ngày .Anh đưa tôi một phần thuốc dành cho buổi sáng :

_Nếu cậu muốn khỏe hơn và có nhiều sức lực hơn để cãi cọ với tôi thì cậu uống đi .

Tôi nhận lấy ngay và nhanh chóng uống phần thuốc đó. Tôi đâu dại gì muốn căn bệnh của mình kéo dài nhưng còn vụ cãi cọ thì tôi phải lên tiếng :

_Tôi sẽ chóng hết bệnh hơn nếu như anh đừng chọc tức tôi .

Nói xong tôi chỉ thấy anh cười, nụ cười kéo dài đến mang tai. Điều đó chẳng làm tôi vui mà càng khiến tôi nhận ra một điều .

Tôi là đối tượng để anh trêu chọc.

Trời ơi, có phải thế không ?



Sau khi dặn dò và hướng dẫn tôi làm quen với phòng vệ sinh trong phòng , Phong đi ra ngoài . Anh nói anh có việc phải giải quyết rồi sẽ quay lại vào lúc trưa . Tôi không nói không rằng chỉ im lặng nghe. Lúc này tôi muốn được một mình hơn là cứ đối diện anh rồi bị anh chọc đến phát điên lên .

Bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân qua loa tôi mới tươi tỉnh đi vòng quanh căn phòng của Phong . Chỉ là một căn phòng ngủ thôi mà diện tích của nó gấp ba lần căn phòng tôi ở trọ . Nó lại được trang trí tỉ mỉ từng chi tiết khiến cho tôi phải thích thú. Từ màu sắc cho đến phong cách đều toát lên vẻ đẹp trang trọng mà thanh nhã .Loanh quanh một hồi tôi bước lại giường, bên hông giường có một chiếc tủ nhỏ , trên đó có một quyển sách. Tôi tò mò cầm lên và giở ra vài trang. Từ trong trang sách ấy có một tấm hình rơi ra . Tôi cúi xuống nhặt lên và nhận ra ngay người trong hình. Người ấy có dáng hình giống tôi . Chợt tôi nhớ ra bữa trước tôi bị đánh thức bởi cuộc nói chuyện giữa Phong và Khánh Vi . Phong đã nói một câu khiến tôi đau lòng "anh và Hoài thực ra không phải anh em nhưng anh luôn coi Hoài như em trai của mình " Tôi đã khóc rấm rứt trong chăn vì điều đó mà quên mất trước đấy Khánh Vi từng nói một câu khiến tôi kinh ngạc "Thanh Hoài là em ruột chị ấy"

Liệu người con gái trong bức hình này có thực là chị tôi hay không ? Tôi nhất định phải tìm hiểu về điều này.

Bắt đầu từ Phong .
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#22
XXII.

Trưa, Phong quay về . Bước vào phòng anh đã thấy Hoài nằm trên giường trong tay là một quyển sách của anh. Quyển sách đó nói về những công trình xây dựng trên thế giới. Anh cười thầm . Có lẽ cậu không ngủ được nên đọc sách để giải khuây. Tuy nhiên khi thấy anh vào cậu đã thôi không nhìn sách mà ngước lên nhìn anh. Dường như cái nhìn có ẩn chứa điều gì đó rất lạ .

_Tại sao tôi lại ở đây ?

Chưa kịp cởi chiếc áo vest bên ngoài anh cảm thấy cả người căng ra trước câu hỏi của cậu. Anh than thầm trong lòng "sóng gió lại bắt đầu rồi" và im lặng cởi áo rồi vắt chiếc áo lên móc sau đó bước đến bên chiếc tủ gỗ âm tường. Lấy ra một chiếc áo thun và một chiếc quần short lửng, anh tỉnh bơ bước vào phòng tắm mặc cho câu nói của cậu nhóc chạy theo sau lưng :

_Tôi hỏi sao anh không trả lời ?

Tắm xong anh bước ra rồi mỉm cười nhìn cậu :

_Tôi bắt cóc cậu về đây, được chưa ?

_Anh - Cậu nhóc gầm lên - Tôi muốn về lại phòng trọ .

Anh phản đối ngay lập tức :

_Không được, cậu vẫn còn bệnh.

Nhưng cậu vẫn ngoan cố :

_Mặc kệ tôi. Anh muốn gì ở tôi chứ ?

Nghe câu hỏi này của Hoài anh chợt đưa tay sờ nhẹ lên mũi mình cười cười rồi tinh tỉnh hỏi ngược về cậu :

_Bình thường người ta bắt cóc để làm gì nhỉ ?

_Anh ... Tôi làm gì có tiền mà anh đòi tống

Nhìn thấy cậu chu mỏ lên cãi mà anh muốn nhịn cũng không thể, tiếng cười bật ra sảng khoái, vừa sau tiếng cười anh nhoài người lên giường đối mặt nhìn cậu :

_Tôi đâu có ý muốn tống tiền cậu, tôi chỉ khoái "tống...tình" thôi

Liền đó anh áp mình hôn lên môi cậu mặc cho đôi mắt cậu đang trợn tròn lên nhìn anh. Tay chân cậu chõi đạp anh liên tục tuy nhiên dưới sức nặng cơ thể anh, cậu vô phương thắng. Môi anh không ngừng chuyển động trên môi cậu . Cậu vẫn ngoan cố ngậm chặt cho đến khi cậu không chịu đựng được áp lực và hé mở. Anh nhanh chóng len vào và cuốn lấy lưỡi cậu. Từ sâu thẳm anh cảm nhận sự tê rần ở đầu lưỡi do cậu đem đến liền sau đó một cảm giác say đắm truyền đến khiến anh không thể kềm chế mình. Hé mắt anh thấy cậu cũng đã nhắm nghiền mắt, dường như cậu cũng đang cảm thấy như anh bằng chứng là cả người cậu đều thả lỏng, không còn giãy giụa như lúc này. Anh nhận ra anh thực sự yêu cậu, nhất là cái vẻ mặt lúc này. Vẻ mặt ấy là bằng chứng rõ rệt nhất, nó hơn cả một lời thú nhận :"Cậu cũng yêu anh "

Nhẹ nhàng nhả môi cậu ra để cậu có thể thở, anh dời nụ hôn của mình rơi sang má, sang mắt rồi sang trán cậu . Anh hôn cả lên mái tóc nâu mềm, vừa hôn anh vừa thì thầm :

_Anh yêu em ...

_Anh yêu em ...

_Anh yêu em ...

Và anh gọi tên cậu :

_Hoài ơi...

Cậu có nghe thấy. Anh thấy tay cậu vòng qua ôm trọn lưng anh sau đó áp cả người lên anh và dù nhắm nghiền mắt cậu vẫn tìm môi anh lặng lẽ. Sự lặng lẽ đó thay cho câu trả lời mà anh là người duy nhất hiểu. Anh rúng động toàn thân. Đây là lần đầu tiên, cậu chủ động. Những lần trước cậu hoàn toàn bị động theo anh, bất quá cái lần ở thư phòng là do anh áp chế cậu, lần này thì không. Khi môi cậu áp lên môi anh, anh cảm thấy cả thân người như một quả bóng căng ra. Anh sợ chính mình sẽ nổ tung. Anh cố kềm hãm và gượng nhẹ với cậu. Anh lo lắng cả nụ hôn của mình sẽ làm cậu vỡ bởi vì lúc này bờ môi cậu là cả một chén thánh ngọt ngào rót vào trong anh những êm đềm, sâu lắng. Bất giác anh ôm trọn cả người cậu sát vào mình. Nhưng liền sau đó anh cảm nhận một vị mặn len nhẹ vào môi.

Cậu khóc.

Anh lập tức nhả môi cậu ra rồi day nhẹ người cậu, đau đớn hỏi :

_Sao thế em ? Anh làm em đau sao Hoài ?

Cậu nhắm mắt lắc đầu không đáp, chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn.

Lúc này đầu óc anh dường như bị ngưng trệ, anh không thể nào tìm ra nguyên nhân vì sao đang lúc anh âu yếm cậu, cậu lại khóc. Anh chỉ còn biết năn nỉ cậu .

_Em nói đi Hoài. Anh đã làm gì sai ?

Cậu rơm rớm nước mắt nhìn anh. Nhìn những bọng nước nhỏ còn đọng trên mắt cậu anh cảm thấy như ruột gan mình đang thắt lại. Anh cảm thấy sức chịu đựng của bản thân đang giảm dần. Anh cố van nài cậu nói :

_Đừng như vậy Hoài. Anh không thể nào chịu nỗi khi nhìn em khóc.

Lần này cậu đã chịu nói :

_Đây sẽ là lần cuối chúng ta hôn nhau .

Câu nói của Hoài vang vào tai Phong như một tiếng chuông cực lớn khiến toàn thân anh đông cứng lại. Anh thấy mình như kẻ tù tội nhận được lệnh hành quyết mà không hay bản thân bị tuyên án vì tội gì . Anh vội vàng chất vấn :

_Vì sao vậy Hoài ?

_Chẳng phải lần trước anh từng nói với Khánh Vi, anh chỉ xem tôi là em trai của anh sao ?

Lời nói của Hoài lại làm anh chấn động lẫn ngạc nhiên. Trong chớp mắt anh nhớ ra lần gặp Khánh Vi ở phòng trọ của cậu anh có trả lời trước khi ra về rằng "Em nói đúng, anh và Hoài thực ra không phải anh em nhưng anh luôn coi Hoài như em trai của mình ..." Trước đó anh thấy cậu vẫn còn mê man. Thật không ngờ cậu tỉnh lại và nghe thấy tất cả tuy nhiên đó chỉ là lời anh nói qua loa với Khánh Vi. Nó không phải là thật .Anh chưa bao giờ xem cậu là em trai cả.

Lúc này nhìn sâu vào mắt Hoài, Phong cảm thấy khổ sở cho chính mình. Chỉ vì một lời nói bình thường anh không chú trọng đến nhưng nó lại khiến cậu khóc như thế này. Chợt anh hiểu ra chính vì cậu cũng yêu anh nên những gì anh nói cậu mới quan tâm kỹ như thế, có điều cậu ngây thơ quá, lúc nào cũng dễ dàng tin những gì người khác nói để rồi tự làm khổ bản thân và làm khổ anh.

Nghĩ ngợi giây lát Phong liền đưa tay nắm nhẹ lên hai bờ vai Hoài và bắt cậu nhìn thằng vào anh chậm rãi nói :

_Nhìn anh nè Hoài, lúc này đây anh khẳng định với em một điều. Anh yêu em. Anh không phải là người tùy tiện nói ba tiếng này với bất kỳ người nào khác nhưng một khi anh nói ra ba tiếng đó chính là anh thực sự nghiêm túc với tình cảm của mình huống hồ nếu anh xem em là em trai anh sẽ không lo lắng, bảo vệ và yêu thương em đến thế này đâu Hoài. Có rất nhiều cách để thể hiện sự chăm sóc, quan tâm của người anh đối với em trai nhưng không phải là những gì anh từng làm với em.

Ngưng một chút anh chăm chú nhìn cậu để tìm hiểu xem cậu đã hiểu những lời anh nói đến đâu tuy nhiên anh vẫn thấy mình cần phải nói thêm vào :

_Vì tình cảm của chúng ta không phải là tình yêu giữa trai gái bình thường nên anh không thể nào dõng dạc tuyên bố với mọi người rằng anh yêu em. Trước người khác anh chỉ có thể nói rằng anh xem em như em trai hay anh và em là anh em họ với nhau nhưng anh mong em hiểu hơn ai hết là anh thực sự yêu em Hoài à .

Nói đến đây anh thấy cậu đưa tay quệt mắt. Dường như cậu đã hiểu ít nhiều những gì anh vừa nói . Anh thấy cậu khẽ nhoài vào lòng anh. Anh cũng nhẹ nhàng ôm cậu :

_Anh không có gì chứng minh cho lời nói nhưng nếu em thực sự không tin thì anh sẽ chấp nhận nói ra cùng tất cả mọi người tình cảm của anh đối với em

_Đừng, em tin rồi. - Hoài đưa tay lên chặn lấy môi anh, anh thấy ngón tay cậu khẽ run. Anh liền hôn lên những ngón tay đó

_ Thế còn .... chị Kiều Loan thì sao ?

Cậu không nhắc đến thì anh đã quên mất chuyện lần trước với Kiều Loan, cậu không cho anh giải thích . Cậu hại anh giận đến điên cả người cùng một thời gian tìm cách quên cậu trong đau khổ . Nghĩ đến điều đó anh cảm thấy sự giận dữ của mình hằn học trong từng câu nói :

_Lần đó em làm anh giận muốn điên lên biết không Hoài ? Em đã không cho anh giải thích lại còn tuyên bố thẳng thừng với anh rằng em không yêu anh . Em cố tình trêu ngươi anh, nghĩ lại giờ anh chỉ muốn đập cho em một trận vì cái tính khí của em lúc đó .

_Nhưng ...lúc đó em cũng ...- Cậu ấp úng nói

_Em ngoan cố không cho anh giải thích nhưng lại hoàn toàn tin vào những lời người khác nói. Kiều Loan, cô ấy nói gì thì cũng là từ miệng cô ấy mà ra chứ có phải chính anh khẳng định đâu. Từ trước đến nay anh chưa hề xem cô ấy là bạn gái huống hồ gì là vợ chưa cưới. Trừ khi chính miệng anh khẳng định điều đó còn không thì anh mong em để ngoài tai những lời nói ấy. Hãy đặt niềm tin vào anh được không, Hoài ?

Anh soi bóng mình trong mắt cậu nhận ra trong ánh mắt cậu có một tia sáng lấp lánh. Ít nhiều lúc này cậu đã tin ở anh nhưng quả thật qua những gi xảy ra khiến anh cảm thấy lo sợ. Không phải ở anh mà là ở cậu, niềm tin anh gầy dựng nên trong cậu dường như mỏng manh quá.

_Thôi, bây giờ em nên ngủ đi Hoài. Cháo và thuốc cho buổi trưa em đã dùng rồi đúng không ?

_Dạ

Nghe tiếng "dạ" của cậu anh thấy yêu quá đỗi nhưng lúc này anh thực sự mệt mỏi cả người. Nguyên đêm qua anh thức trắng canh chừng cậu, sáng sớm lại phải đi làm nên lúc này anh chỉ muốn được ngả lưng xuống nệm ngủ một giấc .
Ôm cậu nằm xuống theo anh, anh nhắm mắt. Cậu ngọ nguậy trong tay anh một hồi rồi cũng thiếp đi.

Bao lâu rồi anh mới được một giấc bình yên như thế này?
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#23
XXIII.

Trời trong vắt không gợn mây chỉ có những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, có ngọn gió dừng chân trong những bụi tre nô đùa với lá tạo ra những thanh âm xào xạc.Tôi thích thú lăn mình trên một chòy rơm còn thơm mùi nắng lẫn vương mùi lúa mới. Mỗi bận về quê tôi thường trốn ra đây ngủ trưa mặc cho ngoại la rầy .

Nhưng sao lạ quá, hôm nay cái chòy rơm này êm ái hơn mọi lần, dễ chịu hơn rất nhiều .

Tôi hứng chí nẩy người lên một cái, hai tay vung rộng ra ...
Bất thần ....

_Á...

Tiếng la lớn làm tôi thức giấc, trước khi mở mắt tôi cảm thấy hai chân mình bị đè bởi một vật gì đó vừa nặng vừa dài. Tôi khó chịu co cả hai chân đạp cho cái vật đó dịch ra khỏi người mình. Thật lạ là một tiếng "bịch" khác lại vang lên cùng tiếng càu nhàu của một người :

_Em tính mưu sát anh hở Hoài ?

Nghe thế, tôi vội vàng bật dậy và thấy Phong đang lồm cồm đứng lên bên hông giường . Anh quạu quọ nhìn tôi trong khi tôi co rút người nhìn anh với cái nhìn ngạc nhiên lẫn xin lỗi . Ngạc nhiên vì cú đạp của mình lợi hại quá và xin lỗi vì lỡ làm anh "lọt" xuống giường .

_Em định dùng ánh mắt ấy nhìn anh sau khi cho anh một cái cùi chỏ vào mặt lẫn một cước đạp anh xuống giường hay sao ?- Anh lên giọng cằn nhằn

"Úi, còn một cùi chỏ vào mặt nữa sao?"Tôi trố mắt lên rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, chỉ dám rụt rè nói :

_Tôi ..tôi xin lỗi, tại tại ...

_Tại gì chứ ...?

_Lúc nãy tôi nằm mơ.

Nói rồi, tôi cúi đầu che đi nỗi xấu hổ đang dâng lên trong lòng. Xưa nay tôi chỉ ngủ một mình, có bao giờ nằm ngủ cạnh ai đâu nên làm sao biết được tính xấu của mình khi ngủ như thế .Lúc này tôi đang lo Phong giận tôi. Được nằm trong vòng tay anh êm ái biết bao thế mà tôi lại có hành động như thế. Nếu tôi là anh tôi cũng sẽ giận chính mình.

Thế nhưng Phong không nói gì mà lại leo lên giường vòng tay ôm tôi, đầu anh dựa trên vai tôi, giọng thì thầm :

_Anh chưa thấy cái gối ôm nào dễ chịu như em mà cũng hung hăng như em Hoài à.

Nghe anh nói tôi cảm thấy nhẹ cả người, điều đó có nghĩa là anh không giận tôi vì những gì lúc nãy.

_Từ sau anh sẽ ôm thật chặt để em không còn hung hăng nữa, gối ốm .

Nghe cụm từ "gối ôm" của anh tôi nảy cả người lên la làng :

_Á, sao anh lại gọi tôi là "gối ôm" ?

Anh đáp gỏn lọn :

_Vì khi ôm em trong tay, anh ngủ rất ngon .

Lời vừa thốt ra, vòng tay anh lại siết chặt tôi thêm chút nữa riêng tôi thì không để ý điều đó mà chỉ nghĩ về cụm từ "gối ôm" mà anh vừa gọi. Nó lạ lẫm lẫn tếu tếu và nó làm tôi thích thích nhưng sự thích thú đó không thể nào che được nỗi xấu hổ hiển hiện trong tôi. Bằng chứng là cả mặt tôi hồng lên.

_Í, gối ôm cũng biết đỏ mặt kìa- Anh cười cười chọc tôi và nói tiếp - Nhưng gối ôm này, bỏ dùm anh cái tiếng "tôi" đi nhé, nghe em xưng "tôi" mà anh thấy bực quá .

Dù là hiểu ý anh nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ cố cãi :

_Người ta chưa quen chứ bộ .

_Trời ơi, hết "tôi" rồi lại "người ta" . Em biết cách làm cho anh giận thật đấy Hoài nhưng ..thôi, dù sao "người ta" cũng dễ nghe hơn cái tiếng "tôi" khô khốc, khó chịu đó .

Nghe anh nói lẫn nhìn gương mặt anh nhăn nhó khi nói về cái tiếng "tôi" mà tôi hay xưng khiến tôi không nhịn được phải bật cười. Thế nhưng anh không để tôi cười lâu mà tinh tỉnh ra lệnh, câu ra lệnh của anh làm tôi đông cứng cả người :

_"Người ta" lại đây cho anh hôn một cái nào !

Cũng may lúc nãy tôi đã gỡ vòng tay anh ra nên thay vì lại gần anh tôi lại nhích người ra xa anh một chút .

Anh vẫn tiếp tục "dụ khị" :

_"Gối ôm", lại đây cho anh mi đi mà !

Tôi bủn rủn cả người khi nghe cái giọng "ngọt như đường" đó của anh nhưng lá gan của tôi thì bé quá . Tôi chẳng thể nào can đảm lại gần anh được.

Phong cười thầm khi nhìn Hoài cứ nhích dần ra xa anh mỗi chút một. Cậu nhóc của anh không sợ trời, không sợ đất thậm chí khi anh nổi nóng cũng không tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ sợ khi anh "ngọt ngào" hay sao.

Một tia đắc chí vụt qua mắt anh .
Phát hiện này quả thật là một phát hiện lớn lao!


Nhanh như cắt, anh lao người chồm lên đè cậu xuống giường và hôn tới tấp lên gương mặt sợ sệt đó. Cậu vùng vẫy trong tay anh một hồi rồi cũng ngưng và vòng tay ôm gáy anh đáp lại.Một tay anh ôm lưng cậu còn một tay anh luồn vào mái tóc mềm.Anh thích cái cảm giác tay mình bơi bềnh bồng trong tóc cậu, bờ môi anh tìm môi cậu. Xưa nay anh không phải là người hảo ngọt nhưng đối với bờ môi ngọt như thanh kẹo của cậu làm anh không dứt ra nổi, vị ngọt từ môi cậu thấm sâu vào anh từng chút khiến anh đê mê, càng lúc anh càng nhận ra mình chỉ là cậu bé con ngậm kẹo hoài không nhả.

Nhưng khi cây kẹo tan dần trong miệng, cậu bé vẫn thèm thuồng đòi ăn tiếp.
Anh cũng vậy.

Lúc này, cậu nóng hổi dưới thân anh, ánh mắt cậu long lanh, môi cậu mềm mại, ẩm ướt và đang hé mở đợi chờ.
Anh lại không phải là người kiên nhẫn trong chờ đợi càng không muốn ai đó đợi chờ mình nhất là cậu.

Anh nhấn chìm cậu trong nụ hôn không chỉ ở môi, ở mắt, ở mặt mà lần xuống cổ và bờ ngực cậu. Vừa hôn anh vừa lắng nghe hơi thở hổn hển của cậu, những âm thanh cậu phát ra kích thích những đam mê trong anh sống dậy, những tiếng ư ư...của cậu lúc này anh thấy như là tiếng cổ vũ của những cổ động viên trước một trận đấu khiến anh càng thêm hăng hái. Lửa trong anh bùng phát và len lỏi toàn thân nhuộm đôi mắt anh đỏ rực. Chợt anh thấy bàn tay Hoài nắm lấy tay anh sợ sệt :

_Đừng...anh...

Anh hiểu cậu sợ nhưng lúc này anh không thể nào dừng lại được nữa rồi, anh đành năn nỉ cậu với cái chất giọng khàn đặc của mình:

_Em giết anh đi Hoài chứ đừng bắt anh dừng lại

Nghe câu nói của anh cậu không những không thông cảm mà đôi mắt cậu lại chực chờ tuôn lệ. Nhìn cậu, anh rối rít lên :

_Đừng sợ anh, em yêu. Anh chỉ yêu em thôi.

Nói rồi anh ôm chặt cậu vào lòng đặt đầu cậu bên ngực phải anh để cậu lắng nghe trái tim anh đang đập liên hồi vì cậu. Bàn tay anh lần gỡ áo quần cậu và anh nhanh chóng cởi cả cho mình. Làn da anh rắn chắc còn làn da cậu mềm mại, thân thể anh cường tráng trong khi cậu thì mảnh dẻ nhưng sự trái ngược đó không làm giảm đi nỗi khao khát cậu trong anh. Anh thể hiện sự khao khát ấy bằng những nụ hôn dài khắp người cậu. Cậu run rẩy trong tay anh, cậu oằn người dưới thân anh và bàn tay cậu ôm chặt lấy thân anh. Cậu phát ra tiếng rên khiến anh cứng cả người. Anh đã phải kềm hãm chính mình nếu không anh sẽ biến thành con quái vật nuốt chửng cậu .

_Phong ...em ...

_Phong...ư ...anh....

Cậu cũng khao khát anh, anh biết thế vì không chỉ có anh cứng lên mà cậu cũng thế tuy nhiên anh muốn cậu phải thú nhận nỗi khát khao đó với anh, muốn cậu khuất phục sự cường tráng của anh và chấp nhận yêu anh. Bàn tay anh không ngừng đùa nghịch vùng nhạy cảm nhất ở cậu, môi anh tìm đến vành tai đỏ hồng của cậu. Anh vừa hôn vừa cắn nhẹ nó và không ngớt thầm thì bên tai cậu :

_Em muốn gì thì nói đi Hoài ?

_Em...ư...không....chịu ..nỗi nữa...P h o n g...

Anh nhận ra sự chịu đựng ở anh sắp bị cậu làm vỡ ra. Có lẽ anh phải dạy cậu trước khi bị cậu làm anh bùng nổ .

_Em muốn anh, nói đi Hoài, nói đi...anh sẽ giúp em ..... nói đi em yêu...

_..Ư..ư ...em...muốn ..anh

Hàng phòng ngự nơi cậu cuối cùng cũng đã vỡ ra cho anh chiếm lĩnh. Lập tức đi vào cậu, anh cảm thấy mình căng ra đến cực hạn. Trong chớp mắt, anh tự trách mình đã quá hấp tấp mà quên mất cậu sẽ đau đớn thế nào. Anh dừng lại trong cậu, nghe tiếng thét từ cậu vang ra cùng với cả thân người kích động lên. Dường như cậu muốn đẩy anh ra xa. Anh liền ôm chặt lấy cậu, hôn lên những giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt ấy và thủ thỉ vào tai cậu :

_Đừng, đừng rời xa anh nhé Hoài....

_Anh yêu em...yêu em, yêu em, yêu em...yêu em lắm Hoài ơi !

Anh hôn lên mắt, lên môi cậu và khi nhận ra cậu đã bớt khóc vì đau anh mới từ từ dịch chuyển trong cậu. Chậm rãi và từ tốn, anh thấy mình như đang bước từng bước một trên thiên đường.Cảm giác hưng phấn lan tỏa khắp người anh. Anh tiến nhập sâu hơn thì càng cảm nhận sự khít chặt từ cậu. Cậu khiến anh rên rỉ :

_Em tuyệt quá, Hoài ơi !

Cậu cũng không ngừng rên rỉ có điều tiếng rên của cậu chỉ là những âm thanh đứt quảng..ư ư..a..a

Lúc này anh không thể nào kềm chế bản thân hơn được, anh dồn dập trong cậu, phút chốc anh thấy mình như tan ra và hóa thân thành những lớp sóng lớp lớp ồ ạt. Cậu cũng thét lên và phun trào như ngọn núi lửa hừng hực .

Biển đã thôi dậy sóng

Núi đã ngưng phun trào

Chỉ còn anh và cậu cùng tình yêu lắng đọng...



Tôi nằm gối đầu trên tay anh mệt nhọc thở và nhớ lại cái cảm giác cách đây ít giây giữa tôi và anh. Cảm giác đó thật là tuyệt tuy nhiên nó rút đi trong tôi bao nhiêu sức lực để bây giờ tôi thấy mình còn yếu hơn cả con ốc sên. Ngoài ra phần hạ thể của tôi thì đau âm ỉ.

Phong nằm nghiêng chống một tay gối đầu còn một tay choàng qua eo tôi âu yếm hỏi :

_Còn đau không, "gối ôm" ?

Đang nghĩ tới cơn đau nghe anh hỏi tôi như đứa trẻ mếu máo đáp :

_Đau chứ sao không

Anh liền ôm tôi vào lòng, bàn tay anh khẽ vuốt ve tay tôi và xoa khắp lưng tôi như đang cố làm dịu đi cơn đau ấy, vừa làm anh vừa nói nhỏ :

_Cảm ơn em và xin lỗi em nhé Hoài .

Tôi nép sâu vào lòng anh thì thầm :

_Vì sao ?

_Cảm ơn em vì em trao anh lần đầu tiên và xin lỗi em vì anh không đủ trong sạch khi đến với em, Hoài à .

Nghe anh nói thế tôi không hiểu cho lắm chỉ biết rằng tôi làm anh vui nên tôi cũng vui tuy nhiên nghĩ đến cảm giác ran rát phía dưới tôi cứ muốn trách anh :

_Nhưng..anh làm em đau quá !

Thế nhưng anh không xin lỗi tôi vì điều đó mà còn cười rất gian :

_Vậy lần sau anh hứa sẽ không làm em đau nữa

_Á, còn lần sau nữa sao ? Không, anh đừng hòng .

Nói rồi tôi dịch người nằm xa ra khỏi anh nhưng ngay lập tức lại bị anh kéo vào lòng. Anh cười cười rồi thì thầm trong tai tôi :

_Em là thiên thần của anh

Rồi anh hôn lên môi tôi. Tôi cố hết sức thoát ra khỏi nụ hôn ấy chỉ để nói với anh một câu :

_Phong ơi, em yêu anh

Tiếng"anh" vừa thoát ra thì môi tôi lại bị anh chiếm lĩnh .Và tôi nhận ra một điều nếu như tôi là thiên thần thì anh chính là vị thần duy nhất sáng lập nên tôi.
Duy nhất và mãi mãi .
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#24
XXIV.

Xoay mình sang trái được vài phút lại xoay mình sang phải, Phong rên thầm. Cái lưng anh giờ đây vừa cứng vừa ê ẩm hậu quả do cả đêm ngồi đọc sách và ngủ gục trong thư phòng. Anh đọc sách không phải vì hứng thú mà là để giết thời gian còn ngủ gục trong thư phòng vì phòng ngủ của anh đã bị khóa. Cậu không cho anh nằm ngủ trên chiếc giường của chính anh, không cho anh ôm "gối ôm" để ngủ và cậu còn dùng phòng tắm của anh để tắm, kinh khủng hơn cậu còn mặc quần áo của anh . Anh nhớ lại đêm qua sau khi dùng bữa tối với cậu, anh qua thư phòng nghe điện thoại và làm một số việc riêng, khi quay trở lại thì anh thấy Hoài bước từ phòng tắm ra. Cậu mặc chiếc áo thun trắng và cái quần short xanh lửng của anh, mái tóc đã lau khô nhưng vẫn còn những giọt đọng trên tóc lẫn chảy tràn xuống cổ, cả người cậu thì thơm nức mùi xà phòng. Tuy nhiên size anh lớn hơn so với cậu nên trông cậu như lọt thỏm giữa bộ áo quần ấy thế nhưng cậu vẫn rất đáng yêu, nhìn cậu anh vừa cười vừa thích thú. Từ sâu thẳm trong anh, nỗi ham muốn cậu lại trồi lên.

Cậu không biết điều đó vì cậu chỉ thấy ở anh cái ngây người ngạc nhiên kèm thích thú. Cậu dè dặt nhìn anh với vẻ mặt vừa xấu hổ và lúng túng :

_Em mặc tạm quần áo của anh, được không ?

_Được...

_Hình như hơi rộng thì phải ?

_Uhm...

_Hay...hay em mặc lại bộ cũ ?

_Không...

Trời ơi, cậu cố tình hành hạ anh thì phải nên cứ đưa ra những câu hỏi liên tục như thế trong khi anh phải cố lắm mới trả lời được, mỗi câu trả lời cổ họng anh đều "ực" một tiếng, cục yết hầu dưới cổ lại lay động. Rốt cuộc anh đã hiểu cái cảm giác đói khát của con hổ ra sao khi thấy con mồi ngon lành trước mắt. Nó chỉ muốn nhảy vồ đến con mồi và nghiến ngấu.

_"Gối ôm", lại đây với anh !

Nghe cái giọng khàn khàn lẫn cái cụm từ "gối ôm" của Phong là tôi biết anh đang muốn gì. Như một cỗ máy đang đứng yên bỗng được kích hoạt trở lại, tôi vội vã thủ thế cho mình trước anh :

_Không à nha

_"Gối ôm" không thương anh sao ?- Anh bắt đầu "mè nheo"

_Đau - Tôi chỉ nói đơn giản một chữ ấy thôi

_Lần này sẽ không đau, đi mà "gối ôm"

Chiêu thứ nhất của anh là "mè nheo", chiêu thứ hai là "dụ khị" , cả hai chiêu đều làm tôi xây xẩm mặt mày nhưng tôi vẫn cố chống trả :

_Em còn bệnh mà .

_Em đã được bác sĩ chích thuốc và khỏe sau hai ngày rồi.

Sức khỏe của tôi thì làm sao tôi không biết nhưng dư chấn giữa tôi và anh hồi chiều vẫn còn khiến tôi khó chịu nên dù khỏe tôi vẫn phải vờ như chưa tuy nhiên chiêu này của tôi đã bị anh khóa lại, tôi đành phải đưa chiêu khác :

_Em mới tắm xong và em không muốn tắm trở lại.

Chợt anh làm vẻ mặt ngây ngô nhìn tôi

_Ủa, anh có nói sẽ làm gì em đâu, anh chỉ muốn ôm "gối ôm" thôi mà !

Quay ngoắt một trăm tám mươi độ, anh khiến tôi chới với. Xém chút tôi đã xấu hổ nếu như không thấy ánh mắt "gian tà" của anh. "Ngọai công nội kích", hẳn anh đang có mưu đồ này với tôi. Tôi đành ra chiêu hạ đẳng, bất quá do anh ép tôi mà nên. Chân trái bước lên một bước, chân phải ghì lại đằng sau, tay trái nắm chặt đưa ra còn nắm tay phải đặt ngang hông, tôi đổi giọng gầm gừ:

_"Gối ôm" cũng không. Anh mà đến gần em thì đừng trách em mạnh tay .

Phong bật cười .Kèm với bộ áo quần thùng thình trên người Hoài thủ thế trước anh, dáng điệu ấy vừa dễ thương vừa hài hước khiến những ham muốn trong anh lắng dịu phần nào.Anh không sợ cậu dùng vũ lực với anh vì cho dù cậu có mạnh cách mấy thì cũng sẽ không ngăn được anh nếu như anh thực sự muốn cậu nhưng thôi, hiện tại anh chưa chuẩn bị dụng cụ bảo vệ cho anh lẫn cậu, nếu anh yêu cậu có khi sẽ khiến cậu thêm đau. Bản thân anh lại càng không chấp nhận sự khó chịu sẽ có ở cậu dù là nguyên nhân từ anh .

_Được rồi, hôm nay anh ngủ "chay" một bữa vậy, ngày mai em phải cho anh ôm "gối ôm" đấy nhé !

Nói xong, Phong cười cười rồi nhay nháy mắt nhìn Hoài trong khi cậu thì long lanh mắt nhìn anh . Nhưng khi bước ra khỏi cửa phòng, nghe tiếng tách khóa cửa, anh mới thấy hối hận vì sự "khách sáo" của mình. Anh tự gõ vào đầu mình và lẩm bẩm hai chữ "ngốc quá !" .

Anh đúng là ngốc thật !

Hiện tại, anh- kẻ ngốc ấy vừa tỉnh giấc trong thư phòng và nhớ lại chuyện đêm qua rồi bật cười như kẻ mất trí . Ở bên Hoài , anh đã không còn là anh của ngày hôm qua nữa rồi .
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, anh đứng dậy bước ra mở cửa và ngạc nhiên khi thấy người gõ cửa chính là Hoài .

_Em vào đi.

_Đêm qua anh ngủ ở đây sao ?

_Em biết rồi còn hỏi

Ngả lưng dựa vào sa lông anh nhìn cậu đang cười cười, nụ cười hả hê sau một đêm chiếm trọn giường, gối ôm và phòng của anh khiến anh ê ẩm toàn thân khi ngủ trong thư phòng . "Chỉ một đêm thôi cưng" , anh nói với cậu nhưng lời nói ấy lại không bật ra từ miệng mà cất ở trong lòng. Cậu không biết điều đó .

_Phong, hôm nay em khỏe hẳn rồi. Em muốn gặp và nói với anh điều này .

Nghe cậu nói chuyện rành mạch thế dưng anh lo lắng, thà là mọi bữa cậu nói chuyện không đầu, không đuôi với anh, anh lại thích hơn là khi cậu trở nên nghiêm túc như lúc này. Cậu khiến anh trở lại trạng thái ôn tồn :

_Em cứ nói đi Hoài .

_Em ...à.thứ nhất em muốn về lại phòng trọ và tiếp tục đi học.

Thở hăt ra, Phong đã nghĩ đến điều này từ lâu tuy nhiên khi nghe đích thân cậu nói cùng anh, anh cảm thấy không vui. Biết rằng anh không còn cớ nào giữ cậu lại bên mình nhưng bỏ đi cái thói quen được nhìn thấy cậu, nói chuyện, chơi đùa, âu yếm cậu là một điều cực kỳ khó khăn với anh.

_Thứ hai em muốn ...

Anh cắt ngang lời cậu :

_Ở lại đây em vẫn có thể đi học, đi làm và làm bất cứ điều gì em muốn mà Hoài.

_Em không muốn dựa dẫm vào anh quá nhiều. Mấy ngày qua anh đã chăm sóc, lo lắng và yêu thương em....em rất vui và muốn nói lời cảm ơn anh .

_Chúng ta yêu nhau mà em. Đừng nói lời cảm ơn anh vì điều đó là vô nghĩa. Cho dù em không bệnh anh vẫn muốn được ở bên em, được không Hoài ?

Nhìn ánh mắt van lơn và giọng nói khẩn khoản của anh tôi thấy mình như sợi dây đàn được căng ra mấy phút trước bỗng dưng bị trùng lại. Trước khi gõ cửa phòng, tôi đã dự định trong đầu phải nói rõ cùng anh và trở về là tôi của ngày xưa. Những ngày qua ở bên anh tôi cứ mơ hồ như mình lạc vào miền hư ảo. Nơi ấy tràn ngập hạnh phúc cùng sự dịu dàng và ngọt ngào của anh. Tôi đắm chìm trong đó như một kẻ say men tình ngất ngưỡng gục mà trên môi còn vương lại một nụ cười. Tôi yêu anh , yêu say đắm cái người mà một chút yêu thương cũng có thể làm tan rã cả một trái tim băng giá, một chút dịu dàng cũng có thể khiến tôi ấm cả cõi lòng. Anh, yêu thương từ anh không phải chỉ một chút mà rất nhiều, dịu dàng từ anh không chỉ là một chút mà là không thể nào kể xiết. Còn tôi, tôi yêu anh, tôi có gì cho anh ngoài bản thân tôi, yêu thương của tôi dành cho anh dường như chưa đủ.

Vậy tôi có xứng đáng được anh yêu ?

Tôi lắc đầu nói mà không dám nhìn vào mắt anh :

_Em không thể .

Xung quanh tôi, mọi thứ dường như lắng dịu theo nỗi buồn của anh. Anh buồn và im lặng . Tôi cũng lặng im. Hai người ngồi đối diện nhau, yêu thương nhau nhưng dường như suy nghĩ của mỗi người đều chạy theo hướng ngược lại.

Khoảng cách giữa hai người có phải sẽ dần xa ?


Cứ thế, im lặng có thể là đồng ý mà cũng có thể là phản đối nhưng sự phản đối ấy chỉ ngấm ngầm mà không trực diện. Tôi đành giành thế chủ động trước anh và chọn lựa cho riêng mình mà không đợi anh lên tiếng :

_Điều thứ hai em muốn hỏi anh về chị Thanh Hà ? Anh có thể nói cho em biết sơ về chị ấy được không Phong ?

Trong chớp mắt tôi thấy anh lay động, cả gương mặt anh biến đổi ngay khi nghe câu hỏi của tôi. Tôi lo sợ sự đường đột của mình. Tìm hiểu về một người đã mất nhất là người ấy anh đã từng rất yêu thương thực là không tế nhị cho lắm. Nhưng từ câu nói của Khánh Vi tôi vẫn hoài thắc mắc trong lòng. Tôi định trước khi về phòng trọ sẽ hỏi sơ về chị ấy từ anh rồi sẽ tìm gặp Khánh Vi hỏi cho rõ thêm. Lúc này nghi vấn trong đầu tôi mỗi lúc lớn dần khiến tôi bạo dạn hơn :

_Em có sai không khi tìm hiểu về những điều có thể sẽ liên quan đến mình

_Em nói thế nghĩa là sao ? Em muốn hỏi gì về Thanh Hà ? - Giọng anh đổi khác, dường như vẻ ôn tồn lâu nay ở anh đã biến mất mà thay vào đó là sự nóng nảy .

_Em muốn biết tất cả về chị ấy. Chị ấy từng làm gì, gia đình chị ấy ra sao, kể cả vì sao chị ấy chết ?

Tôi thấy Phong căng thẳng, trên trán anh lần lượt xuất hiện những giọt mồ hôi, từng chút một, chút một ...nhưng anh vẫn lắng giọng trả lời:

_Cô ấy là một giáo viên dạy đàn, gia đình cô ấy không ở đây mà ở bên Úc và cô ấy mất vì tai nạn giao thông .

Anh chỉ đáp có thế, riêng bản thân tôi sự ngạc nhiên lẫn thất vọng tràn đầy trên mặt. Người có quan hệ với tôi, khả năng là chị ruột của tôi đã mất đi còn những người khác lại ở quá xa. Tôi khả dĩ không thể nào sang tận bên nước Úc xa xôi ấy để tìm hiểu.

Chợt nhiên một giọng nói êm ái nhẹ nhàng cất lên :

_Thanh Hà mất vì tai nạn giao thông nhưng nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của cô ấy chính vì Phong .

Như một quả bom hẹn giờ được kích hoạt,câu nói ấy nổ ra tạo nên một âm thanh cực kỳ lớn. Tôi choáng váng nhìn anh trong khi anh chấn động cả thân người. Nhìn ra hướng cửa, mắt anh không chớp.

Cánh cửa được mở ra từ lúc nào

Người vừa mới hiện diện và nói là Kiều Loan.



Trong căn phòng nhỏ riêng mình, Khánh Vi ngồi dựa lưng vào góc tường, trên tay cô là một quyển sổ cũ mèm, bìa quyển sổ cong lên theo thời gian, những trang giấy cũng ngả vàng, một màu vàng úa .Nếu là một quyển sổ bình thường và cũ mèm như thế thì đáng gì cho cô lưu luyến, nhưng không cái mà cô lưu luyến chính là những dòng chữ trên đó. Những dòng nhật ký của riêng cô ...

Ngày ...tháng ...năm ...

Mình buồn quá .Ba mẹ lại đi xa nữa rồi . Công việc, công việc và công việc..sao lúc nào ba mẹ cũng coi công việc hơn là đứa con gái duy nhất của ba mẹ vậy ? Mẹ về nhà chỉ hỏi một câu : "con học hành vẫn khá chứ ?" Mình đáp "Dạ" chưa kịp nói thêm thì mẹ đã bỏ mặc mình lên lầu thay đồ, nghỉ ngơi sau đó lại đi còn ba thì mỗi lần về chỉ hỏi mình có cần tiền để đóng tiền học không trong khi một năm học chỉ đóng tiền đúng một lần .Suốt ngày ngoài đi học mình chỉ đối mặt với bốn bức tường và vú già. Đôi khi mình tự hỏi hình như mình là con của vú chứ không phải con của ba mẹ .

Ngày...tháng ...năm ...

Mình quyết định cắt bén đi mái tóc dài. Mình muốn thay đổi. Mẹ nói sẽ kiếm cho mình một cô giáo dạy đàn để cho mình bớt nổi loạn . Mình chỉ ậm ừ. Để rồi xem

Ngày ...tháng ...năm ...

Cô giáo đẹp và hiền quá . Nhìn cô mà mình choáng ngợp và ganh tỵ . Mình biết mình khá xinh nhưng so với cô mình thấy mình chỉ là con vịt xấu xí. Bao nhiêu dự định nổi loạn của mình đều bị dập tắt ngay từ lúc nhìn thấy cô cười .

Ngày ...tháng ...năm ....

Cô hỏi sao mình không để tóc dài , cô nói nếu tóc mình dài mình sẽ rất xinh. Mình cười hứa với cô rồi đây mình sẽ để tóc dài cho giống cô .

Ngày ...tháng ...năm ...

Gần gũi bên cô mình cảm thấy cuộc sống này thật đáng để sống. Mình không còn cái tư tưởng chống đối nữa. Cô không những là cô giáo của mình mà còn là người bạn, người chị và người mẹ .
Mình yêu cô

Ngày ...tháng ...năm ...

Hôm nay cô không để mình tập đàn mà cô ngồi đàn cho mình nghe. Cô đàn rất hay nhưng bản nhạc buồn quá .Mình hỏi cô và cô kể cho mình nghe .
Cô buồn vì người yêu. Rồi cô khóc. Mình ôm cô vào lòng an ủi cô. Mình thật sự giận cái tên đàn ông đó . Cô vừa hiền, vừa xinh đẹp như thế sao hắn lại không chịu cưới cô làm vợ . Hắn quen cô chỉ để qua đường hay sao ?

Ngày ...tháng ...năm ...

Hôm nay cô đến gặp mình trong tâm trạng rối bời . Buổi học hôm nay mình không học mà dành để nghe cô nói, cô nói khá nhiều . Có những việc mình không hiểu cho lắm vì trong đó cô nhắc đến tên một vài người, những người đó cô chưa từng kể với mình . Nhưng điều cốt yếu mà cô muốn nói với mình là cô có một người mẹ và một người em trai, cô không biết người đó ở đâu, còn sống hay đã mất.Cô còn nói cô đang bị một áp lực rất lớn.

Ngày ...tháng ...năm ...

Mình được tin cô mất lý do là tai nạn giao thông. Nhưng mình không tin, mình nghĩ cô mất do một người nào đó . Nhất định là người ấy, cái người làm cô tuôn lệ ....


Đọc đến đây Khánh Vi dừng và gấp quyển sổ. Từ lúc nào trên mặt cô đọng lại một giọt nước mắt. Nó không đứng yên một chỗ mà từ từ lăn nhẹ rồi rơi xuống .

Nước mắt đã rơi có bao giờ lấy lại được ?
 

Tuấn Nguyên

Đầy tớ Nhân Dân
#25
XXV.

Khép nhẹ cửa, Kiều Loan từ tốn bước vào. Thản nhiên ngồi xuống cạnh Phong chị đưa mắt quan sát tôi, lúc này tôi đang ngồi phía đối diện. Vẻ ngạc nhiên lẫn sửng sốt còn in trên mặt tôi. Chợt tôi thấy nụ cười nở trên môi Kiều Loan. Nụ cười đó không vì vẻ mặt tôi mà ánh lên niềm vui. Tôi không hiểu sao chị ấy có vẻ như thế sau khi thốt ra một câu nói như tạo ra một vụ nổ lớn trong phòng

_Xin lỗi em hơi đường đột, anh Phong và Hoài không trách em chứ ? - Kiều Loan từ tốn nói dù câu nói ấy chứa đựng sự khách sáo hơn là để xin lỗi một ai đó.

Sau câu nói ấy nụ cười lại nở trên môi, ánh mắt chị di chuyển từ tôi sang Phong. Phong vẫn lặng yên, không phải vẻ im lặng bình thường mà trông anh như ngọn núi lửa hừng hực nóng đang chuẩn bị cho những cơn giận phun trào.Nhưng tôi không thể quan tâm nhiều cho điều đó khi trong đầu tôi vẫn nhớ câu nói lúc nãy ở chị.

_Chị Kiều Loan, lúc nãy chị vừa nói nguyên nhân cái chết của chị Thanh Hà là do anh Phong, điều đó có thật không vậy chị ? Tôi nhanh nhảu hỏi

Rõ ràng Kiều Loan thấy một dấu hỏi to tướng in trong ánh mắt tôi nhưng chị chỉ cười cười nhìn sang Phong đáp :

_Có thật hay không có lẽ Phong mới chính là người giải đáp vì như tôi biết ngày hôm đó Thanh Hà đã có một cuộc nói chuyện với Phong, sau đó cô ấy gặp tai nạn trên đường về nhà..

Tôi nhìn sang Phong, lúc này cả thân hình anh như biến thành một bức tượng vững chắc mà bất kỳ ánh mắt nào cũng không thể nào soi thấu nỗi. Gương mặt anh trầm hẳn lại và kín bưng như thể mọi tác động bên ngoài cũng không làm cho những đường nét trên nó biến đổi dù một chút. Anh lặng im. Không phân trần, không bày tỏ mà là im lặng, sự im lặng của anh vô hình chung tạo cảm giác cho người khác hiểu rằng anh thừa nhận anh là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Thanh Hà.

_Phong, em muốn nghe anh nói

Tôi đau đớn thuyết phục anh nói và thầm mong anh phủ định lại những lời của Kiều Loan hoặc ít nhất anh có thể nói với tôi rằng cuộc nói chuyện cuối cùng giữa anh và chị Thanh Hà không liên quan gì đến tai nạn. Nhưng đó chỉ suy nghĩ ở trong lòng tôi, Phong thì không.

Anh chỉ trả lời :

_Em tin anh không Hoài, nếu tin anh xin em đừng hỏi anh về chuyện đó nữa.

Ánh mắt khẩn cẩu ở anh sau câu trả lời ấy khiến cả bầu trời trong tôi sụp đổ. Sự thất vọng dâng trào như sóng thần ập vào khiến tôi chới với. Lúc này đây tôi vẫn chưa khẳng định được Thanh Hà có phải là chị ruột của tôi hay không nhưng tôi nhận ra ở Phong có rất nhiều điều khuất lấp. Anh muốn tôi tin anh nhưng anh lại không cho tôi một điều gì đó chắc chắn để đặt niềm tin . Tôi như con thuyền bị đẩy ra ngoài biển, giữa cái mênh mông biển trời con thuyền vẫn bềnh bồng vô định hướng vì nó có thể làm gì được khi người ta không cho nó một mái chèo hay một cánh buồm đón gió.
Tôi chẳng còn biết nói gì hơn.

Như hiểu được sự im lặng của Phong, Kiều Loan khẽ nhếch môi cười buồn rồi quay sang tôi, ánh mắt chị lướt nhẹ trên gương mặt tôi thật dịu dàng :

_Hoài biết Thanh Hà là chị của Hoài rồi sao ?

Nghe câu hỏi của chị tôi mới giật mình sực nhớ ra , cho đến lúc này tôi cũng không thể nào chắc chắn được điều đó, chỉ mơ hồ phỏng đoán theo trực giác và căn cứ vào nhận định của riêng mình cùng lời nói của Khánh Vi.

_Em ...em cũng không rõ lắm ...

_Lần đầu tiên chị gặp em ở đây chị đã tưởng như mình được thấy một Thanh Hà thứ hai. Em giống cô ấy đến kỳ lạ.

Chợt Phong lên tiếng :

_Đủ rồi Kiều Loan, việc Hoài giống Thanh Hà có lẽ chỉ là sự vô tình giữa người và người. Em đừng gán ghép theo ý riêng của mình như thế. Ngoài vẻ bên ngoài giống nhau thì có gì chứng minh được rằng Hoài là em ruột của Thanh Hà chứ ?

Như bắt nhịp được sự chóng vánh nhằm thay đổi chủ đề trong câu nói của Phong, chị khẽ cười khẳng định:

_Em có cơ sở có thể chứng minh Thanh Hoài chính là em ruột của Thanh Hà.

_Sao ?

Câu nói của Kiều Loan khiến Phong chưng hửng còn tôi thì ngồi ngớ ra nhìn chị. Lúc này tôi cảm thấy đầu óc tôi mù mờ mụ mị trước mọi việc.

Vẻ mặt cười cợt ban nãy đã thay bằng vè mặt khác, chị nghiêm nghị nói với Phong dù rằng người được nói đến nhiều nhất chính là tôi :

_Sau ngày em gặp Hoài ở đây, khi về nhà em nhớ lại rất nhiều về Thanh Hà. Phải nói nhìn Hoài em cảm thấy như nhìn thấy lại Thanh Hà, em cứ lẫn lộn giữa khuôn mặt Hoài với Hà và không nguôi nhớ lại ngày xưa. Lúc đó em cũng nghĩ đây là chỉ một sự giống nhau giữa người với người, đó chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng vì em nhớ Thanh Hà quá nên không thoát ra được trạng thái đó cho đến một ngày em nhận được một cú điện thoại gọi từ bên Úc. Mẹ của Thanh Hà gọi điện hỏi thăm ba em và em. Trong lúc vô tình em đã nhắc đến Hoài, nhắc đến sự giống nhau của hai người. Kỳ lạ là giọng nói thảng thốt của bác ấy khi nghe đến điều đó. Vì thế em đã nghi ngờ.

Kiều Loan dừng lại chút rồi tiếp tục nói :

_Em đã cho người điều tra quá khứ gia đình Thanh Hà và biết được một sự thật. Người mà bấy lâu nay Thanh Hà gọi là mẹ không phải là mẹ ruột của cô ấy mà mẹ ruột của cô ấy là một người khác.

Ánh mắt chị đột ngột hướng về tôi :

_Người đó tên là ...Võ Thị Thanh Hoa.

Bốn chữ "Võ Thị Thanh Hoa" vang lên từ câu nói của Kiều Loan làm đông cứng cả người tôi.Cái tên đó với tôi không xa lạ mà còn rất thân thuộc. Mẹ tôi. Cho dù ấn tượng về mẹ trong tôi không sâu đậm, thậm chí tôi không tài nào nhớ ra khuôn mặt mẹ như thế nào nhưng tôi vẫn thuộc lòng cái tên Cái tên mà ngày xưa tôi đã từng ngây thơ hỏi ngoại khi nhìn thấy ngoại lau bụi tấm hình của một người phụ nữ đặt trên bàn thờ. Ngoại trầm giọng nói cho tôi nghe người phụ nữ đó chính là mẹ tôi, ngoại còn nói tên và nhắc tôi sau này phải thường xuyên thắp nhang cho mẹ. Ngoài ra ngoại không nói thêm điều gì dù tôi cố gặng hỏi.Tôi buồn rất nhiều. Những gì tôi biết về mẹ ít ỏi và nghèo nàn quá.
Giờ đây không chỉ một tấm hình và cái tên tôi còn biết được mẹ không chỉ sinh ra tôi mà còn có thêm một người nhưng đích thực tôi có một người chị hay không. Tôi vẫn không dám chắc.

_Mẹ em cũng cùng tên ấy ...-Tôi ngập ngừng nói rồi nói tiếp-nhưng biết đâu tên giống tên.

Vừa nói xong tôi chợt ngạc nhiên với chính mình. Chẳng phải tôi đã mơ hồ với thân thế của mình, chẳng phải trước đó mấy phút tôi đã hỏi Phong về Thanh Hà vì ngờ chị ấy là chị tôi hay sao. Thế mà lúc này tôi lại đưa ra suy nghĩ ngờ vực hay chính cái tôi ích kỷ đang ngự trị trong tôi lúc này, cái tôi chỉ muốn mẹ là mẹ của riêng mình.

Kiều Loan khẽ lắc đầu, ánh mắt đăm đăm hướng về tôi:

_Trùng hợp một lần thì có thể cho là ngẫu nhiên nhưng từ hai đến ba lần trở lên thì đó không còn là sự ngẫu nhiên nữa rồi em

Tôi vội cụp mắt không dám nhìn chị, tôi hiểu khá rõ mình đã sai nhưng tôi không dám nhìn chị vì e sợ ánh mắt chị có thể nhìn thấy điều gì đó hiển hiện trong mắt tôi.

Chị không nhận ra thái độ kỳ lạ ở tôi mà quay sang nói với Phong :

_Cuối tuần rồi, em qua Úc và ghé thăm ba mẹ Thanh Hà, em có nói chuyện về Hoài cùng họ. Lúc đầu hai bác từ chối nói sự thật với em nhưng em đã thuyết phục rất nhiều cuối cùng họ cũng kể ra câu chuyện bắt nguồn từ ....

"...mười tám năm trước...

Trong một gian phòng ở một ngôi nhà nhỏ vùng ngoại thành, một người đàn ông và một người đàn bà đang nói chuyện với nhau. Cuộc nói chuyện đó không phải là cuộc nói chuyện thông thường. Có những âm thanh lúc to lúc nhỏ, có những ánh mắt dằn xé đớn đau, có những cái nhếch môi cười cay đắng và có cả nước mắt...

Người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ nhỏ giọng nài nỉ :

_Hoa, anh biết anh không tư cách gì yêu cầu em giao hai đứa con cho anh nhưng...em thấy đó, nếu hai đứa nó được anh nuôi nấng nó sẽ được chăm sóc chu đáo, sẽ có đầy đủ tiện nghi vật chất ...

Nghe đến đó người phụ nữ hất bàn tay người đàn ông ra khỏi tay mình cười chua chát :

_Ý của anh là anh có tiền chứ gì ...nhưng mà sao tôi nghi quá. Tiền đó là tiền của anh hay là tiền của cô ấy vậy ?

Dù nhận ra vẻ mỉa mai trong câu hỏi ấy nhưng người đàn ông vẫn một mực thuyết phục :

_Tiền của ai không quan trọng cái chính là anh có thể lo được cho con. Hoa, em nghe anh nói đi

_Vậy tôi thì sao ? Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình, anh bỏ rơi ba mẹ con tôi để theo và lấy cô ấy. Vì cô ấy giàu có, sang cả và quyền thế, cô ấy giúp cho anh thăng tiến, tạo cho anh một chỗ dựa vững chắc chứ gì. Còn tôi, tôi chẳng có gì cho anh ngoài một tình yêu nhưng nếu đem tình yêu của tôi bỏ lên cân thì nó quá nhẹ so với cô ấy. Tôi đành đau đớn để anh ra đi với cô ấy. Giờ đây anh lại quay về đòi bắt hai đứa con tôi, anh muốn chia cắt mẹ con tôi, anh có còn tính người không vậy Hoàng ?

Dứt câu nước mắt tràn trên khuôn mặt người phụ nữ tên Hoa đó còn người đàn ông nhăn nhó đưa hai tay lên ôm đầu giọng bứt rứt :

_Anh biết, anh có lỗi rất nhiều với em Hoa à, kiếp này anh không bù đắp gì cho em được kiếp sau anh sẽ ...

Nói đến đây, người phụ nữ chợt đưa hai tay lên mặt òa khóc, người đàn ông vội vàng nín lặng.

_Quả thật ngày xưa tôi là một người có mắt như mù nên mới yêu một người ích kỷ như anh, Hoàng à. Anh biết không, ngày hôm kia cô ấy có đến gặp và nói chuyện với tôi, cô ấy kể cho tôi nghe một năm trước anh bệnh phải nằm viện và phẫu thuật, sau khi phẫu thuật kết quả khá tốt tuy nhiên anh mất đi khả năng làm bố. Chính vì điều đó nên anh mới đến gặp tôi hôm nay đúng không Hoàng ?

Người đàn ông cứng họng không đáp được lời nào. Người phụ nữ tiếp tục nói trong nước mắt :

_Tôi đã định giao một trong hai đứa cho anh và cô ấy nuôi chỉ không ngờ rằng chưa kịp giao thì anh đã đến đây đòi người. Mở miệng ra anh nói anh có tiền thế này, anh có tiền thế nọ mà tôi chưa nghe thấy một câu nào anh hỏi thăm về hai đứa nhỏ chí ít hỏi bọn nó có được khỏe hay không .

_Anh ...vẻ bối rối hiện trên mặt người đàn ông, ngoài nét bối rối còn có những biểu hiện khác tuy nhiên ông ta không nói tiếp mà chỉ đứng lặng như trời trồng trước người phụ nữ ấy.

Trong một lúc nước mắt không thể nào chảy thành sông, cuối cùng người phụ nữ cũng hiểu ra điều đó và ngưng khóc rồi bước lại chiếc ghế dựa bên cửa sổ. Đặt tay lên thành ghế, đôi mắt người phụ nữ ấy nhìn ra bên ngoài nhưng đôi môi lại nhỏ nhẹ nói cho người đang đứng trong phòng nghe :

_Sáng mai, anh và cô ấy hãy đến đây, tôi sẽ giao mấy đứa nhỏ cho anh chị. Giờ thì mời anh ra về .

Dù lời thốt ra nhỏ nhẹ nhưng sự lãnh đạm bao trùm toàn bộ câu nói tuy nhiên điều đó không làm người đàn ông không vui mà ngược lại ông ta còn tỏ ra mừng rỡ, rối rít nói:

_Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm Hoa à. Anh về ngay đây, sớm mai anh và cô ấy sẽ đến sớm.

Nói xong, ông ta vội vã ra về ngay. Căn phòng như tối hẳn đi dù ánh đèn trong phòng vẫn sáng. Người phụ nữ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dựa nhỏ. Lúc này nước mắt mới thực sự tuôn chảy thành sông ...."



_Em không muốn nghe nữa

Tôi đứng dậy hét lên rồi ngồi phịch xuống sa lông. Nước mắt ròng ròng trên mặt.

Phong bước đến ngồi kế bên tôi, anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi. Nếu lúc này không có chị Kiều Loan thì có lẽ tôi đã ngả đầu lên vai anh khóc lớn nhưng chị vẫn ngồi đối diện và nhìn tôi. Dù chị không vỗ vai tôi như Phong nhưng từ ánh mắt chị tôi có thể thấy được sự động viên và khích lệ. Tôi thấy chị như muốn nói thêm điều gì đó thì gặp ánh mắt phát ra tia lửa của Phong :

_Đủ rồi Kiều Loan, anh nghĩ em kể đến đó đủ để chúng ta hiểu được phần sau như thế nào. Dừng lại ở đây đi.

Câu nói của Phong như là mệnh lệnh được ban ra,Kiều Loan nhíu mày khó chịu. Nếu là tôi mà nghe câu "Dừng lại ở đây đi" từ anh thì có lẽ tôi đã sợ hãi chứ không bình tĩnh như chị lúc này.

_Đoạn sau câu chuyện có lẽ em đã đoán ra được phần nào rồi đúng không Hoài, chị biết câu chuyện đó không vui với em nhưng em cần phải hiểu về gia thế của mình chí ít em có thể minh bạch được một điều, em chính là em ruột của Thanh Hà.

Nói xong, chị đứng dậy và rút từ trong túi xách của mình tấm danh thiếp đưa tôi :

_Trong đây có số điện thoại của chị, bất cứ khi nào em muốn gặp chị tìm hiểu thêm về Thanh Hà hay về ba em thì cứ điện cho chị nhé, lúc nào chị cũng có thể nói chuyện với em.

Tôi nhận lấy và nói cảm ơn chị. Chị nhìn tôi một chút mà không nói gì cả rồi xoay bước hướng ra cửa. Nhưng khi chị đặt tay lên tay nắm cửa định xoay nó thì dừng lại bởi lời nói của Phong :

_Kiều Loan, anh mong em lần sau trước khi đến đây hãy điện thoại trước với anh chứ đừng hành động như hôm nay nữa. Nếu còn tình trạng như hôm nay anh sẽ mời em ra khỏi phòng ngay lập tức.

Nghe câu nói của Phong tôi chỉ biết thốt lên hai tiếng "trời ơi" trong tâm. Tôi không lạ gì tính cách khá lạnh lùng và bất chấp ở anh nhưng tôi không ngờ anh có thể làm mất mặt chị Kiều Loan trước tôi, có lẽ cơn giận Kiều Loan đã chất chứa trong anh ngay từ lúc bắt đầu và bây giờ mới thực sự bùng phát. Nhưng Kiều Loan cũng không vừa vì chị không thèm quay nhìn Phong mà chỉ nói vọng ra sau lưng :

_Vậy thì em báo trước với anh, ba ngày nữa em sẽ đến đây. Lúc đó em sẽ không đến một mình mà với bố em để bàn vấn đề hôn nhân giữa chúng ta. Anh chuẩn bị nhé.

Sau câu nói ấy chị dỏng dạc bước ra, cánh cửa tự động khép lại.

Phong nhìn qua tôi với cái nhìn lo lắng.

Còn tôi đang ù ù cạc cạc như con vịt vừa bị một tiếng sấm nổ đoàng bên tai.

Lùng bùng.


(Còn nữa)