I.
Gần đây tôi có cảm giác mình bị ai đó theo dõi, lúc nào cũng có cảm giác một đôi mắt dán sau lưng mình nhưng cứ hễ tôi quay lưng lại thì cảm giác đó không còn.
_Quái lạ - tôi nói với Sơn thằng bạn đang ngồi kế bên mình- tao cứ cảm thấy có ai đó đang ngó sau lưng tao vậy ?
_Học đi ông- trong lớp này người ta lo ngó thầy chứ ai đâu ngó cái lưng mày
_uhm
Tôi ậm ừ rồi ngó lên bảng xem thầy đang viết ngữ pháp tiếng Anh.
_Mặc kệ - tôi nói thầm trong lòng
Tan buổi học, thằng Sơn chạy về trước để kịp đón nhỏ bạn gái nó còn tôi loay hoay với cái xe đạp cà tịch cà tàng của mình. Không hiểu sao hôm nay nó dở chứng dây sên tuột ra ngoài .
_Xe bị sao vậy em ?
Nghe tiếng hỏi tôi ngó lên nhận ra đây là một anh bạn ngồi cuối lớp, sở dĩ tôi nhận ra ngay trong số ba mươi người trong lớp Anh văn đó vì anh là người học khá nhất lớp. Anh rất hay thường xuyên phát biểu trong lớp cũng như được thầy mời lên đọc bài cho cả lớp nghe .
_Xe em bị tuột sên - Tôi đáp
_Tay em dơ cả rồi kìa, phía trước có chỗ sửa xe, vào đó đi em.
Anh nói rồi chỉ tay về phía trước. Tôi nhìn theo thì thấy đúng là có chỗ sửa xe thật nhưng nghĩ tới số tiền chỉ còn vỏn vẹn năm nghìn đồng trong túi như hiện tại tôi lại e ngại không muốn. Chưa kịp từ chối thì tôi đã thấy anh dắt xe của tôi đi lăm lăm tới đó tôi đành phải đi theo dù trong bụng cứ gõ lô tô mãi .
Anh nói gì đó với gã sửa xe mà tôi ko nghe rõ rồi quay lại nhìn tôi cười :
_Trong thời gian chờ sửa xe anh em mình uống miếng nước đi em
_Nhưng ..
Tôi ngần ngừ mãi thì anh nói
_Anh mời
Không từ chối được tôi đành đáp :
_Dạ
Tôi líu ríu đi theo anh, cách đó vài căn nhà có một tiệm cà phê. Sau khi tôi yên vị ngồi đối diện với anh thì anh đã gọi tiếp viên :
_Em ơi, cho anh hai ly cà phê...à quên, em uống gì ?
_Em uống trà được rồi anh à
_Ở đây cà phê cũng khá lắm em, đừng uống trà, thử cà phê nhé.
Nói rồi ko đợi tôi đáp anh liền kêu :
_Cho anh hai tách cà phê, sữa, đường để riêng tự bỏ.
_Da - cô tiếp viên đáp rồi vào trong
Tôi lại thấy anh cười với tôi , nụ cười của anh thật ấm
Phút chốc cô tiếp viên đã bưng ra hai tách cà phê .
_Anh chỉ uống đen thôi còn em thích đường hay sữa thì tự bỏ vào nhé
_Da - tôi đáp, rồi liền bỏ vào hai muỗng sữa khuấy lên
_Xe em hư hơi nặng, lúc nãy người sửa xe nói với anh như thế nên có lẽ đợi sửa hơi lâu đó
Nghe nói thế tôi hốt hoảng trong lòng vì chỉ năm nghìn đồng thì làm sao đủ :
_Nhưng chỉ bị tuột sên thôi mà anh
_Ừ nhưng ngoài tuột sên ra còn mấy cái cũng hư hại lắm
_Em
Tôi xụ mặt ko nói tiếp . Dường như anh hiểu ý liền nói :
_Lúc nãy anh lỡ nói họ sửa cả nên ..nếu em ko đủ tiền thì anh cho em mượn vậy
_...
_Sao em im lặng thế ? thấy tôi im lặng anh hỏi
_Dạ, anh không quen biết gì em nhiều mà như thế thì ...
Anh bật cười :
_Có gì đâu, chẳng phải chúng ta cùng học chung một lớp đó sao. Kể như anh và em quen biết rồi đó thôi
_Da ..tôi gật gù đáp - Vậy anh cho em mượn tiền nhé, bữa sau đi học em sẽ trả
_Được rồi em, từ từ trả cũng được mà. À, anh tên Phong chắc em biết rồi ,còn em tên gì ?
_Em tên Hoài ạ
_Cái gì Hoài ?
_Nguyễn Võ Thanh Hoài
_Ồ, cũng Nguyễn Võ sao ...-Anh lẩm bẩm trong miệng làm tôi có cảm giác lạ
_Sao thế anh, tên em kỳ lắm sao?
_Không ..không có gì chỉ là em rất giống một người anh đã quen, giống đên cái họ cũng giống nên anh thấy hơi lạ đó mà
_Ồ thé sao, thế bạn anh tên gì ?
_Nguyễn Võ Thanh Hà
_Thanh Hà là tên con gái mà anh, cũng họ Nguyễn Võ với em tiếc là em ko có chị em gái nào cả
_Ừ, có lẽ chỉ là trùng họ mà thôi .
Nói rồi tôi thấy anh nhấp môi uống cà phê rồi ngồi thừ người như chìm vào một khoảng lặng riêng mình. Tôi cũng lặng im uống tách cà phê của mình.
Được một hồi tôi lên tiếng phá đi khoảng lặng này :
_Anh Phong này, em không thấy anh lấy xe vậy. Chỗ gửi xe họ chỉ giữ tới chín giờ thôi à
_Không, anh ko đi xe máy. Khi nào anh về anh gọi tài xế đến đón .
_Anh có xe hơi lẫn tài xế riêng nữa à ?- Hỏi xong câu này tự dưng tôi thấy mình vô duyên lạ, người ta nói rõ ràng thế còn hỏi lại nữa
_Ừ - anh lại cười
Không hiểu sao tôi thích nhìn thấy nụ cười anh, ko biết anh có biết bản thân mình có một nụ cười quyến rũ thế nào đâu.
_Em học anh văn trong lớp thấy thế nào ?Tiếp thu tốt chứ ?
_Dạ tàm tạm anh à. Mà trong lớp em thấy anh học siêu thật. Anh nói chuyện với thầy cứ như gió đó.
Anh lại cười cười.
_Đâu có gì đâu em, anh học còn yếu lắm. Chỉ khá phần giao tiếp do có thời gian anh từng ở nước ngoài chứ về ngữ pháp thì anh dở lắm.
_Em thấy anh phát âm rất chuẩn, còn hơn cả thấy
_Em khen anh quá ha ha ...
Thấy anh cười sàng khoái tôi cũng cười theo
_Bữa nào rảnh anh dạy em tập nói nhé
_Ừ, cũng được
Nghe anh đáp thế tôi vui vui vì đúng là tôi kém phần nói tiếng Anh này, trong lớp hầu như tôi toàn tránh những lúc nói bằng tiếng Anh, chỉ khi thầy giáo chỉ định còn không thì cứ như con gà ngậm thóc, cạy cũng không ra.
Nghĩ thế tôi chợt thấy giữa tôi và anh dường như cởi mở hơn so với lúc đầu
_À, em uống cà phê đợi anh chút nhé
_Dạ
Tôi đáp xong đã thấy anh đi ra ngoài mà ko hiểu anh đi đâu.
Cà phê ở đây ngon thật , chẳng mấy chốc tôi đã uống cạn tách cà phê vừa lúc anh quay trở lại
_Anh ra ngoaig gọi điện thoại chút, cà phê ngon chứ em
_Ngon lắm anh - tôi nói mà hơi ngượng vì tách cà phê ráo trọi của mình .
_Chắc xe em sửa xong rồi đấy, chúng ta ra đó thôi
_Dạ
Tôi lại tất tả theo anh và hơi ngạc nhiên khi anh ko kêu tính tiền nhưng rồi tôi ngoái lại bàn mới thấy anh đã để sẵn tờ năm mươi nghìn dằn dưới đĩa rồi .
Gã sửa xe giao tôi chiếc xe với nụ cười toe nhìn phát ghét, tôi liền hỏi :
_Bao nhiêu vậy anh ?
_Anh đó trả hết rồi nhóc
Nghe vậy tôi liền quay qua hỏi :
_Anh Phong trả hồi nào mà em ko biết vậy,mà hết bao nhiêu lận anh ?
_Hai mươi ngàn đồng thôi em
Nghe vậy tôi lẩm nhẩm số tiền đó trong miệng để nhớ mà ko hay anh ấy nháy nháy mắt với gã sửa xe.
Tôi liền ngôi lên xe chào tạm biệt anh vừa lúc một chiếc xe hơi đen bóng bẩy dừng lại .
Rốt cuộc người đi trước lại là anh .
Tôi cũng vội đạp xe vì đã quá chín rưỡi rồi
Có điều lúc ấy dường như tôi đã nghe tiếng gã sửa xe nói :
_Hóa ra thằng nhóc chứ ko phải là con gái
Thật lạ ....
Bữa sau vào lớp tôi tìm anh định trả anh số tiền anh đã cho tôi mượn nhưng anh vắng mặt. Bữa sau nữa tôi cũng không thấy anh. Cái xe đạp của tôi từ bữa đó không còn trục trặc gì nữa, tôi cứ cảm giác như chiếc xe đó được hóa phép như mới vậy .
Nó chạy rất ngon lành .
Và anh đã vắng mặt cả tuần sau đó nên tôi ko thể trả lại số tiền cho anh, vì điều đó mà tôi cứ bứt rứt mãi nhưng rồi đến một ngày ...
_Hoài, bưng ly cà phê này đến bàn số sáu
Bà chủ the thé ra lệnh, tôi vội vã lấy khay bưng ly cà phê đến vội. Khi đến nói suýt nữa tôi đã làm rơi cái khay vì ngạc nhiên. Người khách mà tôi phải phục vụ không ai khác chính là anh .
_Ồ anh Phong
_Hoài, chào em ...sao em lại ở đây ?
Tôi nhe răng cười khì :
_Em làm ở đây mà
Vừa lúc đó có một cô gái bước vào ghế ngồi đối diện anh, chưa ngồi được bao lâu cô ấy đã lên tiếng với giọng điệu kể cả :
_Bồi, cho chị một ly cam ép, nhớ là cho bốn muỗng đường thôi nhé
_Dạ vâng, quý khách
Nói rồi tôi cúi đầu chào anh rồi đi vội vào chỗ lấy nước vừa đi vừa nghĩ "bốn muỗng đường thôi à, hai muỗng là đã ngọt rồi mà .."
Chẳng mấy chốc tôi đem đến ly cam ép bốn muống ấy. Quay đi tôi còn nghe tiếng õng ẹo của cô ta với anh mà phát ghét.
Tôi vốn ghét dạng con gái như vậy mà .
Mười hai giờ đêm tôi lấy xe ra về thì gặp anh. Anh chặn xe tôi lại nói :
_Hoài , anh em mình nói chuyện chút đi
_Dạ ..nhưng giờ khuya quá anh, em lại phải về nhà rồi .
_À..ừ anh chỉ muốn hỏi em làm ở đây lâu chưa thôi
_Em làm ở đây cũng gần đây thôi anh.
_Ừ
Anh đáp rồi ngần ngừ nói tiếp :
_Anh thấy em làm việc cực quá, sao không kiếm việc khác mà làm ?
Tôi cười và thầm cảm ơn anh quan tâm :
_Em quen rồi anh à. Chỉ có ba, năm bảy từ bốn giờ đến mười hai giờ thôi mà
_Ừ, thôi khuya rôi, em vê đi. Cẩn thận nhé
_Hì cảm ơn anh Phong lo cho em, em - con trai mà, lo gì .
Thôi em chào anh nhé, có dịp anh ghé đây uống cà phê nhé, cà phê ở đây cũng ngon lắm anh .
Nói rồi tôi chào anh lần nữa và chạy xe về nhà
Hai bữa sau tôi lại gặp anh nhưng lần này anh chỉ đi một mình. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh đang đợi ai nhưng mãi vẫn thấy anh ngồi một mình. Anh không uống cà phê mà uống bia.Quán đông, tôi mải lo chạy từ bàn này qua bàn khác nên ko chú ý đến anh lắm mãi đến khi bà chủ kêu tôi đến bàn nơi anh ngồi tôi mới hay anh đã uống say.
_Hoài ... em ngồi uống với anh đi
Dáng điệu anh lè nhè là tôi biết anh say lắm rồi nhưng tôi thấy lạ vì không nghĩ người như anh sẽ có lúc say như thế này
_Anh Phong, anh say rồi...
Tôi mới định lay anh thì anh đã đổ gục xuống bàn làm tôi giật cả mình.
Làm sao đây, bỏ anh lại thì tôi không nỡ nhưng tình cảnh này tôi không biết phải làm sao. Sắp đến mười hai giờ quán đóng cửa rồi .Nghĩ một hồi tôi vội ra nói cùng bà chủ :
_Uống hơn nữa két thì say là đúng rồi nhưng hóa đơn hắn phải làm sao ?
Nghe bà ấy nói tôi mới nhớ ra còn vụ tiền bạc này nữa. Hơn nữa két bia ngót nghét cả trăm ngàn chứ ít đâu, tôi lại ko có đủ chừng ấy . Nghĩ ngợi một lát tôi vội nói :
_Cô cứ ghi sổ đi cô, người này con biết \, con bảo đảm không quỵt cô đâu
Bà ta nghĩ một hồi rôi nói :
_Ừ đành vậy thôi, mày bảo đám nhé. sao tao ghét mấy cái dzụ xỉn nằm một chỗ như thế này quá
_Dạ mười hai giờ con cũng xin về tiện con đưa anh ta đi luôn cô à
_ừ về đi
Nói rồi tôi vội đi ngay chỉ sợ bà ta đổi ý vì bà ấy là rất hay thay đỗi suy nghĩ của mình .
Cũng may nhà trọ tôi cũng ở gần đây nên không khó khăn lắm khi đưa anh về nơi tôi \. Cũng bởi tôi không biết nhà anh ở đâu, anh lại không mang theo điện thoại nên chỉ có nước này. Chiếc xe mô tô của anh lẫn chiếc xe đạp của tôi gửi lại quán. Nhờ vậy nên khi tôi đưa anh đi bà chủ chi liếc ngang một cái rồi thôi .
Phòng trọ của tôi khá nhỏ hẹp tuy nhiên cũng sáng sủa và gọn vì tôi là đứa ưa gọn gàng.
Thở phào một cái sau khi đặt anh nằm ngay ngắn xuống tấm chiếu trải trên nền tôi như trút đi gánh năng trên vai. Vốn là tôi nhỏ con và ốm nên khi dìu anh đi bộ về nhà là tôi đã phải gồng cả người mình \.
Rửa mặt , tắm qua loa tôi liền vào phòng thấy anh vẫn nằm đó ngủ.
Đắp cho anh cái chăn rồi tôi cũng ngả người nằm kế bên, mệt mỏi, trong phút chốc tôi cũng mơ màng .
Trong giấc mơ không hiểu sao tôi thấy anh ôm tôi gọi tên ai đó và.................hôn tôi thắm thiết ...
Một giấc mơ lạ lùng .
Gần đây tôi có cảm giác mình bị ai đó theo dõi, lúc nào cũng có cảm giác một đôi mắt dán sau lưng mình nhưng cứ hễ tôi quay lưng lại thì cảm giác đó không còn.
_Quái lạ - tôi nói với Sơn thằng bạn đang ngồi kế bên mình- tao cứ cảm thấy có ai đó đang ngó sau lưng tao vậy ?
_Học đi ông- trong lớp này người ta lo ngó thầy chứ ai đâu ngó cái lưng mày
_uhm
Tôi ậm ừ rồi ngó lên bảng xem thầy đang viết ngữ pháp tiếng Anh.
_Mặc kệ - tôi nói thầm trong lòng
Tan buổi học, thằng Sơn chạy về trước để kịp đón nhỏ bạn gái nó còn tôi loay hoay với cái xe đạp cà tịch cà tàng của mình. Không hiểu sao hôm nay nó dở chứng dây sên tuột ra ngoài .
_Xe bị sao vậy em ?
Nghe tiếng hỏi tôi ngó lên nhận ra đây là một anh bạn ngồi cuối lớp, sở dĩ tôi nhận ra ngay trong số ba mươi người trong lớp Anh văn đó vì anh là người học khá nhất lớp. Anh rất hay thường xuyên phát biểu trong lớp cũng như được thầy mời lên đọc bài cho cả lớp nghe .
_Xe em bị tuột sên - Tôi đáp
_Tay em dơ cả rồi kìa, phía trước có chỗ sửa xe, vào đó đi em.
Anh nói rồi chỉ tay về phía trước. Tôi nhìn theo thì thấy đúng là có chỗ sửa xe thật nhưng nghĩ tới số tiền chỉ còn vỏn vẹn năm nghìn đồng trong túi như hiện tại tôi lại e ngại không muốn. Chưa kịp từ chối thì tôi đã thấy anh dắt xe của tôi đi lăm lăm tới đó tôi đành phải đi theo dù trong bụng cứ gõ lô tô mãi .
Anh nói gì đó với gã sửa xe mà tôi ko nghe rõ rồi quay lại nhìn tôi cười :
_Trong thời gian chờ sửa xe anh em mình uống miếng nước đi em
_Nhưng ..
Tôi ngần ngừ mãi thì anh nói
_Anh mời
Không từ chối được tôi đành đáp :
_Dạ
Tôi líu ríu đi theo anh, cách đó vài căn nhà có một tiệm cà phê. Sau khi tôi yên vị ngồi đối diện với anh thì anh đã gọi tiếp viên :
_Em ơi, cho anh hai ly cà phê...à quên, em uống gì ?
_Em uống trà được rồi anh à
_Ở đây cà phê cũng khá lắm em, đừng uống trà, thử cà phê nhé.
Nói rồi ko đợi tôi đáp anh liền kêu :
_Cho anh hai tách cà phê, sữa, đường để riêng tự bỏ.
_Da - cô tiếp viên đáp rồi vào trong
Tôi lại thấy anh cười với tôi , nụ cười của anh thật ấm
Phút chốc cô tiếp viên đã bưng ra hai tách cà phê .
_Anh chỉ uống đen thôi còn em thích đường hay sữa thì tự bỏ vào nhé
_Da - tôi đáp, rồi liền bỏ vào hai muỗng sữa khuấy lên
_Xe em hư hơi nặng, lúc nãy người sửa xe nói với anh như thế nên có lẽ đợi sửa hơi lâu đó
Nghe nói thế tôi hốt hoảng trong lòng vì chỉ năm nghìn đồng thì làm sao đủ :
_Nhưng chỉ bị tuột sên thôi mà anh
_Ừ nhưng ngoài tuột sên ra còn mấy cái cũng hư hại lắm
_Em
Tôi xụ mặt ko nói tiếp . Dường như anh hiểu ý liền nói :
_Lúc nãy anh lỡ nói họ sửa cả nên ..nếu em ko đủ tiền thì anh cho em mượn vậy
_...
_Sao em im lặng thế ? thấy tôi im lặng anh hỏi
_Dạ, anh không quen biết gì em nhiều mà như thế thì ...
Anh bật cười :
_Có gì đâu, chẳng phải chúng ta cùng học chung một lớp đó sao. Kể như anh và em quen biết rồi đó thôi
_Da ..tôi gật gù đáp - Vậy anh cho em mượn tiền nhé, bữa sau đi học em sẽ trả
_Được rồi em, từ từ trả cũng được mà. À, anh tên Phong chắc em biết rồi ,còn em tên gì ?
_Em tên Hoài ạ
_Cái gì Hoài ?
_Nguyễn Võ Thanh Hoài
_Ồ, cũng Nguyễn Võ sao ...-Anh lẩm bẩm trong miệng làm tôi có cảm giác lạ
_Sao thế anh, tên em kỳ lắm sao?
_Không ..không có gì chỉ là em rất giống một người anh đã quen, giống đên cái họ cũng giống nên anh thấy hơi lạ đó mà
_Ồ thé sao, thế bạn anh tên gì ?
_Nguyễn Võ Thanh Hà
_Thanh Hà là tên con gái mà anh, cũng họ Nguyễn Võ với em tiếc là em ko có chị em gái nào cả
_Ừ, có lẽ chỉ là trùng họ mà thôi .
Nói rồi tôi thấy anh nhấp môi uống cà phê rồi ngồi thừ người như chìm vào một khoảng lặng riêng mình. Tôi cũng lặng im uống tách cà phê của mình.
Được một hồi tôi lên tiếng phá đi khoảng lặng này :
_Anh Phong này, em không thấy anh lấy xe vậy. Chỗ gửi xe họ chỉ giữ tới chín giờ thôi à
_Không, anh ko đi xe máy. Khi nào anh về anh gọi tài xế đến đón .
_Anh có xe hơi lẫn tài xế riêng nữa à ?- Hỏi xong câu này tự dưng tôi thấy mình vô duyên lạ, người ta nói rõ ràng thế còn hỏi lại nữa
_Ừ - anh lại cười
Không hiểu sao tôi thích nhìn thấy nụ cười anh, ko biết anh có biết bản thân mình có một nụ cười quyến rũ thế nào đâu.
_Em học anh văn trong lớp thấy thế nào ?Tiếp thu tốt chứ ?
_Dạ tàm tạm anh à. Mà trong lớp em thấy anh học siêu thật. Anh nói chuyện với thầy cứ như gió đó.
Anh lại cười cười.
_Đâu có gì đâu em, anh học còn yếu lắm. Chỉ khá phần giao tiếp do có thời gian anh từng ở nước ngoài chứ về ngữ pháp thì anh dở lắm.
_Em thấy anh phát âm rất chuẩn, còn hơn cả thấy
_Em khen anh quá ha ha ...
Thấy anh cười sàng khoái tôi cũng cười theo
_Bữa nào rảnh anh dạy em tập nói nhé
_Ừ, cũng được
Nghe anh đáp thế tôi vui vui vì đúng là tôi kém phần nói tiếng Anh này, trong lớp hầu như tôi toàn tránh những lúc nói bằng tiếng Anh, chỉ khi thầy giáo chỉ định còn không thì cứ như con gà ngậm thóc, cạy cũng không ra.
Nghĩ thế tôi chợt thấy giữa tôi và anh dường như cởi mở hơn so với lúc đầu
_À, em uống cà phê đợi anh chút nhé
_Dạ
Tôi đáp xong đã thấy anh đi ra ngoài mà ko hiểu anh đi đâu.
Cà phê ở đây ngon thật , chẳng mấy chốc tôi đã uống cạn tách cà phê vừa lúc anh quay trở lại
_Anh ra ngoaig gọi điện thoại chút, cà phê ngon chứ em
_Ngon lắm anh - tôi nói mà hơi ngượng vì tách cà phê ráo trọi của mình .
_Chắc xe em sửa xong rồi đấy, chúng ta ra đó thôi
_Dạ
Tôi lại tất tả theo anh và hơi ngạc nhiên khi anh ko kêu tính tiền nhưng rồi tôi ngoái lại bàn mới thấy anh đã để sẵn tờ năm mươi nghìn dằn dưới đĩa rồi .
Gã sửa xe giao tôi chiếc xe với nụ cười toe nhìn phát ghét, tôi liền hỏi :
_Bao nhiêu vậy anh ?
_Anh đó trả hết rồi nhóc
Nghe vậy tôi liền quay qua hỏi :
_Anh Phong trả hồi nào mà em ko biết vậy,mà hết bao nhiêu lận anh ?
_Hai mươi ngàn đồng thôi em
Nghe vậy tôi lẩm nhẩm số tiền đó trong miệng để nhớ mà ko hay anh ấy nháy nháy mắt với gã sửa xe.
Tôi liền ngôi lên xe chào tạm biệt anh vừa lúc một chiếc xe hơi đen bóng bẩy dừng lại .
Rốt cuộc người đi trước lại là anh .
Tôi cũng vội đạp xe vì đã quá chín rưỡi rồi
Có điều lúc ấy dường như tôi đã nghe tiếng gã sửa xe nói :
_Hóa ra thằng nhóc chứ ko phải là con gái
Thật lạ ....
Bữa sau vào lớp tôi tìm anh định trả anh số tiền anh đã cho tôi mượn nhưng anh vắng mặt. Bữa sau nữa tôi cũng không thấy anh. Cái xe đạp của tôi từ bữa đó không còn trục trặc gì nữa, tôi cứ cảm giác như chiếc xe đó được hóa phép như mới vậy .
Nó chạy rất ngon lành .
Và anh đã vắng mặt cả tuần sau đó nên tôi ko thể trả lại số tiền cho anh, vì điều đó mà tôi cứ bứt rứt mãi nhưng rồi đến một ngày ...
_Hoài, bưng ly cà phê này đến bàn số sáu
Bà chủ the thé ra lệnh, tôi vội vã lấy khay bưng ly cà phê đến vội. Khi đến nói suýt nữa tôi đã làm rơi cái khay vì ngạc nhiên. Người khách mà tôi phải phục vụ không ai khác chính là anh .
_Ồ anh Phong
_Hoài, chào em ...sao em lại ở đây ?
Tôi nhe răng cười khì :
_Em làm ở đây mà
Vừa lúc đó có một cô gái bước vào ghế ngồi đối diện anh, chưa ngồi được bao lâu cô ấy đã lên tiếng với giọng điệu kể cả :
_Bồi, cho chị một ly cam ép, nhớ là cho bốn muỗng đường thôi nhé
_Dạ vâng, quý khách
Nói rồi tôi cúi đầu chào anh rồi đi vội vào chỗ lấy nước vừa đi vừa nghĩ "bốn muỗng đường thôi à, hai muỗng là đã ngọt rồi mà .."
Chẳng mấy chốc tôi đem đến ly cam ép bốn muống ấy. Quay đi tôi còn nghe tiếng õng ẹo của cô ta với anh mà phát ghét.
Tôi vốn ghét dạng con gái như vậy mà .
Mười hai giờ đêm tôi lấy xe ra về thì gặp anh. Anh chặn xe tôi lại nói :
_Hoài , anh em mình nói chuyện chút đi
_Dạ ..nhưng giờ khuya quá anh, em lại phải về nhà rồi .
_À..ừ anh chỉ muốn hỏi em làm ở đây lâu chưa thôi
_Em làm ở đây cũng gần đây thôi anh.
_Ừ
Anh đáp rồi ngần ngừ nói tiếp :
_Anh thấy em làm việc cực quá, sao không kiếm việc khác mà làm ?
Tôi cười và thầm cảm ơn anh quan tâm :
_Em quen rồi anh à. Chỉ có ba, năm bảy từ bốn giờ đến mười hai giờ thôi mà
_Ừ, thôi khuya rôi, em vê đi. Cẩn thận nhé
_Hì cảm ơn anh Phong lo cho em, em - con trai mà, lo gì .
Thôi em chào anh nhé, có dịp anh ghé đây uống cà phê nhé, cà phê ở đây cũng ngon lắm anh .
Nói rồi tôi chào anh lần nữa và chạy xe về nhà
Hai bữa sau tôi lại gặp anh nhưng lần này anh chỉ đi một mình. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh đang đợi ai nhưng mãi vẫn thấy anh ngồi một mình. Anh không uống cà phê mà uống bia.Quán đông, tôi mải lo chạy từ bàn này qua bàn khác nên ko chú ý đến anh lắm mãi đến khi bà chủ kêu tôi đến bàn nơi anh ngồi tôi mới hay anh đã uống say.
_Hoài ... em ngồi uống với anh đi
Dáng điệu anh lè nhè là tôi biết anh say lắm rồi nhưng tôi thấy lạ vì không nghĩ người như anh sẽ có lúc say như thế này
_Anh Phong, anh say rồi...
Tôi mới định lay anh thì anh đã đổ gục xuống bàn làm tôi giật cả mình.
Làm sao đây, bỏ anh lại thì tôi không nỡ nhưng tình cảnh này tôi không biết phải làm sao. Sắp đến mười hai giờ quán đóng cửa rồi .Nghĩ một hồi tôi vội ra nói cùng bà chủ :
_Uống hơn nữa két thì say là đúng rồi nhưng hóa đơn hắn phải làm sao ?
Nghe bà ấy nói tôi mới nhớ ra còn vụ tiền bạc này nữa. Hơn nữa két bia ngót nghét cả trăm ngàn chứ ít đâu, tôi lại ko có đủ chừng ấy . Nghĩ ngợi một lát tôi vội nói :
_Cô cứ ghi sổ đi cô, người này con biết \, con bảo đảm không quỵt cô đâu
Bà ta nghĩ một hồi rôi nói :
_Ừ đành vậy thôi, mày bảo đám nhé. sao tao ghét mấy cái dzụ xỉn nằm một chỗ như thế này quá
_Dạ mười hai giờ con cũng xin về tiện con đưa anh ta đi luôn cô à
_ừ về đi
Nói rồi tôi vội đi ngay chỉ sợ bà ta đổi ý vì bà ấy là rất hay thay đỗi suy nghĩ của mình .
Cũng may nhà trọ tôi cũng ở gần đây nên không khó khăn lắm khi đưa anh về nơi tôi \. Cũng bởi tôi không biết nhà anh ở đâu, anh lại không mang theo điện thoại nên chỉ có nước này. Chiếc xe mô tô của anh lẫn chiếc xe đạp của tôi gửi lại quán. Nhờ vậy nên khi tôi đưa anh đi bà chủ chi liếc ngang một cái rồi thôi .
Phòng trọ của tôi khá nhỏ hẹp tuy nhiên cũng sáng sủa và gọn vì tôi là đứa ưa gọn gàng.
Thở phào một cái sau khi đặt anh nằm ngay ngắn xuống tấm chiếu trải trên nền tôi như trút đi gánh năng trên vai. Vốn là tôi nhỏ con và ốm nên khi dìu anh đi bộ về nhà là tôi đã phải gồng cả người mình \.
Rửa mặt , tắm qua loa tôi liền vào phòng thấy anh vẫn nằm đó ngủ.
Đắp cho anh cái chăn rồi tôi cũng ngả người nằm kế bên, mệt mỏi, trong phút chốc tôi cũng mơ màng .
Trong giấc mơ không hiểu sao tôi thấy anh ôm tôi gọi tên ai đó và.................hôn tôi thắm thiết ...
Một giấc mơ lạ lùng .