Anh a!
Giá như ngày đó em và anh không gặp nhau, không quen, giá như em không phải làm chỗ anh có thể tâm sự những vui buồn trong tất cả mọi lĩnh vực, giá như em không bướng bỉnh đổi lại em nghe lời tất cả bạn bè thì có lẻ chúng ta không như bây giờ.
Giá như ngày đó em được lựa chọn và em không yêu thích Hà Nội thì cả anh và em sẽ không có xa nhau, giá như hai chúng ta được đi chung trên một con đường thì lúc này hai ta đã khác.
Anh a! hãy quên em đi, quên đi tất cả những gì mà chúng ta đã có, những tình cảm mà anh và gia đình đã từng dành cho em, em cảm ơn và trân trọng tình yêu của cả gia đình anh, em xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi vì em không thể trở thành thành viên của gia đình như sự mong muốn của cả nhà. Bây giờ em đã biết anh thật sự yêu em nhưng đã quá muộn rồi anh ạ, muộn quá rồi.
Em nhớ những lần về nhà anh với cô bạn thân, đi chơi phá phách nhưng em lại được sự quan tâm của mẹ anh mỗi lần về, em nhớ cái ngày sau ngày tốt nghiệp em và cô bạn thân về nhà anh chơi, ngày đó bọn em đòi ngủ ngoài biển và ngắm trăng một ngày đi chơi và rồi mọi người cũng chiều em và ngủ lại cùng em thật vui và đầy kỷ niệm. Sáng hôm sau anh đưa em về rồi anh đi học em thì bắt đầu bị sốt và ốm suốt 3 ngày không ăn uống được gì và bị anh mắng em mệt nhưng thật hạnh phúc vì anh đã quan tâm em. từ đó em mới cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nhưng em quá thật là tệ khi thờ ơ trước tình yêu đó. Vài ngày sau em và cô bạn thân rời mảnh đất đó về nhà và bắt đầu một cuộc sống mới một cuộc sống của một cô sinh viên mới tốt nghiệp ra trường. ngày qua ngày hai chúng ta vẫn gọi điện vẫn nhắn tin.
Khoảng một tháng sau em nhắn tin nói với anh rằng em phải đi xa đi đến mảnh đất mà em từng ao ước được sống và làm việc ở đó và ở đó em được sống một cuộc sống khác với ở quê, tự lo cho mình tự tìm tòi tất cả mọi thứ. và sau nhưng chông gái và thử thách em đã đứng dậy với chính bản thân mình. và rồi đôi lúc em nhớ lại mảnh đất đó, ở đó có anh có những kỷ niệm buồn vui bên anh và bạn bè của em, rồi bắt đầu em thầm ước time đó quay trở lại nhưng tất cả bây giờ với em không thể quay trở lại được nữa, và bắt đầu những cuộc điện thoại và nhắn tin bắt đầu ít đi vì em không còn time để nghĩ đến việc việc gì khác là công việc và em cũng không muốn chúng ta tranh cải vấn đề anh ra HN làm hay em về quê làm vì điều đó với cả hai chúng ta đều không được, và rồi cả anh và em đều lo cho cuộc sống của mình. em thấy ngày càng mệt mỏi vì cuộc sống và từ lúc nào trong đầu em không còn nghĩ đến về quê nữa càng khó khăn em càng thấy mình phải tự đứng dậy và sống thật tốt vì ở đâu đó em vẫn có anh lo lắng cho em. em chỉ mong sau cả ngày đi làm vất vả về nhận được tin nhắn động viên của anh " Bé nhóc của anh à, đi làm về có mệt không? hôm nay có phải đi học không? hãy cố lên bé nhóc của anh nhé".
Và rồi anh ghé nhà thăm em mỗi lần anh ra công tác vội, gặp nhau uống ly nước vội và anh lại lên xe cty trở về và cũng từ đó cứ mỗi lần đi công tác anh đều ghé thăm em nhưng tất cả đều vội vả. em bắt đầu có suy nghĩ em không còn hợp với anh nữa, em không thể mang lại hạnh phúc cho anh không thể bên anh những lúc buồn vui, không còn là chỗ để anh trút bầu tâm sự như ngày xưa nữa, và em biết anh không thể nói được lời chia tay nên em đành nói lời đó khi chưa muộn và rồi anh bắt đầu uống rượu say và gọi cho em, em biết anh buồn nhưng em không còn cách nào khác em đành làm người nhẫn tâm thôi, bởi em biết cả hai chúng ta đều có hai con đường đi riêng cho cả hai dù em biết em cũng chẳng vui gì vì ở đây ngoài anh chị ra em không quen thêm một ai, hằng ngày em chỉ biết đi làm về và nội trợ mà thôi và khi người ta nhắc đến tình yêu là trái tim em như đau nhói, nhưng rồi em nghĩ rồi thời gian sẽ xoá nhoà đi tất cả những gì giữa hai ta. Vậy rồi time cứ trôi một ngày rồi hai ngày, một tuần , một tháng và một năm hai năm cứ thế trôi qua và rồi chúng ta cũng đã qua đi một tình yêu. một tình yêu đầu của em một tình yêu thật đẹp. Và rồi giờ đây anh trở thành người thành đạt và có một gia đình mà anh đã lựa chọn và em là người bạn người em của anh. Em vui và hạnh phúc vì điều đó em lại có thêm một gia đình mà ở đó có tất cả mọi người đều quý em. Giờ đây anh hạnh phúc còn em thì vẫn cô đơn đi về nhưng anh à không sao em giờ có rất nhiều người bạn mới, họ rất vui tính, và cuộc sống của em cũng đã khác xưa, em chưa yêu ai chứ không phải em không yêu đâu anh,và rồi một ngày nào đó em cũng hạnh phúc bên một nữa của em nhưng em phải thực hiện mục tiêu của em, thời gian phía trước em mong mình sẽ đạt được một kết quả học tập thật tốt, công việc suôn sẽ, bạn bè ngày càng nhiều vậy là em vui rồi. vì 3 năm đã trôi qua rồi em phải khác chứ?
Anh à! anh có hạnh phúc không? anh hãy sống thật sự hạnh phúc nhé đừng nói với em rằng anh buồn và .... nhé vì như vậy thì em sẽ cảm thấy mình quá đáng đó. Một lúc nào đó em sẽ ghé về mảnh đất đó thăm lại gia đình anh và nhất là mẹ anh, mỗi lần đến nhà mẹ đã lo lắng cho em trong những bữa cơm sợ em không hợp khẩu vị, em cũng quý mẹ nhưng không có duyên để làm con dâu của mẹ thôi. Thôi bây giờ đã khác anh hãy chăm lo cho bố mẹ và gia đình nhỏ bé của anh đi nhé. em chúc cả nhà luôn hạnh phúc. Cảm ơn tình cảm mọi người đã dành cho em.
Thu Hường bầy giờ đã cứng cỏi và khác hơn ngày xưa rồi anh.
Giá như ngày đó em và anh không gặp nhau, không quen, giá như em không phải làm chỗ anh có thể tâm sự những vui buồn trong tất cả mọi lĩnh vực, giá như em không bướng bỉnh đổi lại em nghe lời tất cả bạn bè thì có lẻ chúng ta không như bây giờ.
Giá như ngày đó em được lựa chọn và em không yêu thích Hà Nội thì cả anh và em sẽ không có xa nhau, giá như hai chúng ta được đi chung trên một con đường thì lúc này hai ta đã khác.
Anh a! hãy quên em đi, quên đi tất cả những gì mà chúng ta đã có, những tình cảm mà anh và gia đình đã từng dành cho em, em cảm ơn và trân trọng tình yêu của cả gia đình anh, em xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi vì em không thể trở thành thành viên của gia đình như sự mong muốn của cả nhà. Bây giờ em đã biết anh thật sự yêu em nhưng đã quá muộn rồi anh ạ, muộn quá rồi.
Em nhớ những lần về nhà anh với cô bạn thân, đi chơi phá phách nhưng em lại được sự quan tâm của mẹ anh mỗi lần về, em nhớ cái ngày sau ngày tốt nghiệp em và cô bạn thân về nhà anh chơi, ngày đó bọn em đòi ngủ ngoài biển và ngắm trăng một ngày đi chơi và rồi mọi người cũng chiều em và ngủ lại cùng em thật vui và đầy kỷ niệm. Sáng hôm sau anh đưa em về rồi anh đi học em thì bắt đầu bị sốt và ốm suốt 3 ngày không ăn uống được gì và bị anh mắng em mệt nhưng thật hạnh phúc vì anh đã quan tâm em. từ đó em mới cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nhưng em quá thật là tệ khi thờ ơ trước tình yêu đó. Vài ngày sau em và cô bạn thân rời mảnh đất đó về nhà và bắt đầu một cuộc sống mới một cuộc sống của một cô sinh viên mới tốt nghiệp ra trường. ngày qua ngày hai chúng ta vẫn gọi điện vẫn nhắn tin.
Khoảng một tháng sau em nhắn tin nói với anh rằng em phải đi xa đi đến mảnh đất mà em từng ao ước được sống và làm việc ở đó và ở đó em được sống một cuộc sống khác với ở quê, tự lo cho mình tự tìm tòi tất cả mọi thứ. và sau nhưng chông gái và thử thách em đã đứng dậy với chính bản thân mình. và rồi đôi lúc em nhớ lại mảnh đất đó, ở đó có anh có những kỷ niệm buồn vui bên anh và bạn bè của em, rồi bắt đầu em thầm ước time đó quay trở lại nhưng tất cả bây giờ với em không thể quay trở lại được nữa, và bắt đầu những cuộc điện thoại và nhắn tin bắt đầu ít đi vì em không còn time để nghĩ đến việc việc gì khác là công việc và em cũng không muốn chúng ta tranh cải vấn đề anh ra HN làm hay em về quê làm vì điều đó với cả hai chúng ta đều không được, và rồi cả anh và em đều lo cho cuộc sống của mình. em thấy ngày càng mệt mỏi vì cuộc sống và từ lúc nào trong đầu em không còn nghĩ đến về quê nữa càng khó khăn em càng thấy mình phải tự đứng dậy và sống thật tốt vì ở đâu đó em vẫn có anh lo lắng cho em. em chỉ mong sau cả ngày đi làm vất vả về nhận được tin nhắn động viên của anh " Bé nhóc của anh à, đi làm về có mệt không? hôm nay có phải đi học không? hãy cố lên bé nhóc của anh nhé".
Và rồi anh ghé nhà thăm em mỗi lần anh ra công tác vội, gặp nhau uống ly nước vội và anh lại lên xe cty trở về và cũng từ đó cứ mỗi lần đi công tác anh đều ghé thăm em nhưng tất cả đều vội vả. em bắt đầu có suy nghĩ em không còn hợp với anh nữa, em không thể mang lại hạnh phúc cho anh không thể bên anh những lúc buồn vui, không còn là chỗ để anh trút bầu tâm sự như ngày xưa nữa, và em biết anh không thể nói được lời chia tay nên em đành nói lời đó khi chưa muộn và rồi anh bắt đầu uống rượu say và gọi cho em, em biết anh buồn nhưng em không còn cách nào khác em đành làm người nhẫn tâm thôi, bởi em biết cả hai chúng ta đều có hai con đường đi riêng cho cả hai dù em biết em cũng chẳng vui gì vì ở đây ngoài anh chị ra em không quen thêm một ai, hằng ngày em chỉ biết đi làm về và nội trợ mà thôi và khi người ta nhắc đến tình yêu là trái tim em như đau nhói, nhưng rồi em nghĩ rồi thời gian sẽ xoá nhoà đi tất cả những gì giữa hai ta. Vậy rồi time cứ trôi một ngày rồi hai ngày, một tuần , một tháng và một năm hai năm cứ thế trôi qua và rồi chúng ta cũng đã qua đi một tình yêu. một tình yêu đầu của em một tình yêu thật đẹp. Và rồi giờ đây anh trở thành người thành đạt và có một gia đình mà anh đã lựa chọn và em là người bạn người em của anh. Em vui và hạnh phúc vì điều đó em lại có thêm một gia đình mà ở đó có tất cả mọi người đều quý em. Giờ đây anh hạnh phúc còn em thì vẫn cô đơn đi về nhưng anh à không sao em giờ có rất nhiều người bạn mới, họ rất vui tính, và cuộc sống của em cũng đã khác xưa, em chưa yêu ai chứ không phải em không yêu đâu anh,và rồi một ngày nào đó em cũng hạnh phúc bên một nữa của em nhưng em phải thực hiện mục tiêu của em, thời gian phía trước em mong mình sẽ đạt được một kết quả học tập thật tốt, công việc suôn sẽ, bạn bè ngày càng nhiều vậy là em vui rồi. vì 3 năm đã trôi qua rồi em phải khác chứ?
Anh à! anh có hạnh phúc không? anh hãy sống thật sự hạnh phúc nhé đừng nói với em rằng anh buồn và .... nhé vì như vậy thì em sẽ cảm thấy mình quá đáng đó. Một lúc nào đó em sẽ ghé về mảnh đất đó thăm lại gia đình anh và nhất là mẹ anh, mỗi lần đến nhà mẹ đã lo lắng cho em trong những bữa cơm sợ em không hợp khẩu vị, em cũng quý mẹ nhưng không có duyên để làm con dâu của mẹ thôi. Thôi bây giờ đã khác anh hãy chăm lo cho bố mẹ và gia đình nhỏ bé của anh đi nhé. em chúc cả nhà luôn hạnh phúc. Cảm ơn tình cảm mọi người đã dành cho em.
Thu Hường bầy giờ đã cứng cỏi và khác hơn ngày xưa rồi anh.