lại khóc..cái cảm giác tủi thân, tự thuơng chính bản thân mình,...thấy tội tôi...muốn được về nhà quá...về nhà ôm mẹ ngủ, thủ thỉ mọi điều cho mẹ nghe và khóc trong vòng tay của mẹ..nhớ !
không biết tự bao giờ ta thay đổi chính ta...ta muốn Ht hiểu ta hơn, cảm thông cho ta hơn và yêu ta nhiều hơn...ta không muốn HT buồn cũng chẳng muốn làm mình mệt mỏi...nước mắt lại rơi cho những tủi, buồn ta mang...từ nay ta phải thôi đi cái tính mè nhèo, phải thôi đi cái mít ước trẻ con, thôi đi cái ngây ngô non nớt, niềm vui hằng ngày mỗi lần tan học của ta giờ không còn tiếo tục nữa, ta buồn, ta thuơng và cảm thấy như mất mát 1 điều gì...nhưng đó hình như là điều tốt cho ta, nhưng sao ta vẫn cảm giác tủi hờn.... Ta sẽ như ta nghĩ ta làm...người lớn hơn một chút nữa nhé chính ta ah!
ta yêu người....!