NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
Nguyễn Văn Thanh
Chiều Đà Lạt gió ngàn vang khúc hát
Rừng thông reo se buốt lạnh cõi lòng.
Mờ sương khói. Ôi ! xa mờ nhân ảnh
Đà Lạt ngàn đời buông tiếng hát vô tư.
Khách âm thầm nâng nhẹ gót lãng du
Rằng có hiểu nỗi làng người viễn xứ ?
Nhớ quê hương nơi bóng hình xưa cũ
Đất mẹ bao đời, cằn cỗi một màu da.
Nơi ruộng đồng còn vọng mãi công cha
Tay xẻng, tay trâu. Ôi quằn vai cày cuốc.
Bảy hai tuổi vẫn vững vàng chân buớc
Cha mẹ bạc đầu, cho con được lớn khôn.
Hai tiếng quê hương. Ôi ! biết nói gì hơn
Như chùm khế bao đời nay vẫn ngọt
Nghĩa mẹ công cha biển trời sao sánh được
Mái ấm gia đình, còn in mãi tim con.
Đà lạt : 13-08-2006