Sáng nay, một ngày đẹp trời và SG vẫn đông đúc như mọi ngày, nhưng tâm hồn anh se lạnh khi đang thẩn thờ nghĩ về em, một mối tình dang dở và muộn màng.
Sài Gòn đông đúc nhưng sao anh lẻ loi đến thế, gần hết quãng đời sinh viên rồi mà anh chưa thể tìm kiếm nổi một người con gái để thay thế em, thay thế em trong trái tim anh. Và hôm nay, nó hiện lại trong anh những kỷ niệm xưa êm đềm về những ngày thơ mộng, những ngày cắp sách đến trường. Bây giờ còn đâu, còn đâu những kỷ niệm xưa, còn đâu người em, vẫn cùng nhau sánh bước trên con đường làng.
Bao năm anh tha hương vào SG đi học cũng là bấy năm anh xa em, và nếu chỉ đơn giản như thế thì anh sẽ luôn hướng về những điều tốt đẹp của hai ta. Về một mối tình đẹp, một gia đình nhỏ hạnh phúc như chúng ta đã từng mơ. Và em ơi! Nay còn đâu, khi mà em nỡ đoạn đành nói lời chia tay, khi mà chúng ta hãy còn yêu nhau. Cho đến bây giờ anh không hiểu tại sao em lại nỡ nói ra điều đó, cái điều mà anh không hề nghĩ tới khi yêu em. Không ngờ sự thật đã gần 5 năm rồi, mà cho đến bây giờ, anh cứ ngỡ rằng, em vẫn là của anh, chúng ta là của nhau.!
Năm xưa anh về quê, thăm lại ngôi nhà, nơi em sinh ra và lớn lên. Vẫn ngôi nhà đó, cảnh vật đó, dường như nó chẳng thay đổi gì kể từ ngày anh, em tha hương. Nhưng sao cảnh vật nó u buồn tăm tối đến vậy, có lẽ ngôi nhà thiếu bóng dáng của em….
Một ngày đông giá rét của tiết trời miền trung năm xưa và chỉ một câu thơ con cóc thôi cũng để cho em hiểu được tình cảm của anh. Em ơi! anh hạnh phúc biết bao!
Đã bấy lâu nay, anh ngẩn ngơ.
Đêm nằm thao thức không ngủ được!
Mà lòng bao nỗi, cứ tương tư.
Hay vì hình ảnh người em đó.
Đã vào tim anh, vào trong mơ!
Em yêu! Không hiểu sao anh lại yêu em đến thế, một chàng trai năng động, luôn tạo được ấn tượng bởi những trò đùa tinh nghịch. Em! Một cô gái trầm tính, gần như hoàn toàn khác xa với tính cách của anh. Và không hiểu sao, ta lại yêu nhau!?
Cuốn nhật ký, ghi lại những kỷ niệm của hai ta, anh hãy còn giữ nó. Và anh sẽ chẳng bao giờ quên được khi bao kỷ niệm luôn hiện về trong anh. Những ngày đẹp nhất của hai ta!
Và! Sáng nay, bao nhiêu ký ức của hai ta, một thời dĩ vẵng, nó luôn hiện về trong anh. Những kỷ niệm đẹp, những nụ hôn ta trao nhau, những buổi tối chúng ta cùng tâm sự bên bờ sông, dưới ánh trăng rằm. Làm sao anh có thể quên được. Những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ tan biến, thế mà giờ đây em đã xa anh, xa mãi mãi.!
Sáng nay, mông lung anh nghĩ về em. Và anh đã nhận ra một điều, tình cảm anh giành cho em vẫn còn nguyên vẹn như ngày xưa.Như những ngày ta bên nhau.
Giờ đây, em đã quên hết rồi sao, em yêu ???
Anh không trách em đâu, và anh luôn thầm mong, ở phương trời xứ lạ đó, em sẽ mãi hạnh phúc bên người ta, bên người mà em gửi gắm. Anh luôn mong điều đó, em ạ!
Rồi anh cũng sẽ lấy vợ, cho dù có thể anh không yêu cô ấy bằng em, cho dù có thể cô ấy không xinh đẹp như em, nhưng anh sẽ chắc chắn một điều. Cô ấy sẽ yêu anh hơn em từng yêu anh.!
Anh chỉ tiếc một điều, ngày anh, em tha hương, bắt đầu cuộc sống mới. Chúng ta không tiễn nhau để chúc cho nhau một lời cuối.
Em hãy yên lòng với cuộc sống thực tại, còn anh, sẽ chẳng bao giờ anh quên được.
Em! Người con gái anh yêu!
SG: 14-01-2008
Sài Gòn đông đúc nhưng sao anh lẻ loi đến thế, gần hết quãng đời sinh viên rồi mà anh chưa thể tìm kiếm nổi một người con gái để thay thế em, thay thế em trong trái tim anh. Và hôm nay, nó hiện lại trong anh những kỷ niệm xưa êm đềm về những ngày thơ mộng, những ngày cắp sách đến trường. Bây giờ còn đâu, còn đâu những kỷ niệm xưa, còn đâu người em, vẫn cùng nhau sánh bước trên con đường làng.
Bao năm anh tha hương vào SG đi học cũng là bấy năm anh xa em, và nếu chỉ đơn giản như thế thì anh sẽ luôn hướng về những điều tốt đẹp của hai ta. Về một mối tình đẹp, một gia đình nhỏ hạnh phúc như chúng ta đã từng mơ. Và em ơi! Nay còn đâu, khi mà em nỡ đoạn đành nói lời chia tay, khi mà chúng ta hãy còn yêu nhau. Cho đến bây giờ anh không hiểu tại sao em lại nỡ nói ra điều đó, cái điều mà anh không hề nghĩ tới khi yêu em. Không ngờ sự thật đã gần 5 năm rồi, mà cho đến bây giờ, anh cứ ngỡ rằng, em vẫn là của anh, chúng ta là của nhau.!
Năm xưa anh về quê, thăm lại ngôi nhà, nơi em sinh ra và lớn lên. Vẫn ngôi nhà đó, cảnh vật đó, dường như nó chẳng thay đổi gì kể từ ngày anh, em tha hương. Nhưng sao cảnh vật nó u buồn tăm tối đến vậy, có lẽ ngôi nhà thiếu bóng dáng của em….
Một ngày đông giá rét của tiết trời miền trung năm xưa và chỉ một câu thơ con cóc thôi cũng để cho em hiểu được tình cảm của anh. Em ơi! anh hạnh phúc biết bao!
Đã bấy lâu nay, anh ngẩn ngơ.
Đêm nằm thao thức không ngủ được!
Mà lòng bao nỗi, cứ tương tư.
Hay vì hình ảnh người em đó.
Đã vào tim anh, vào trong mơ!
Em yêu! Không hiểu sao anh lại yêu em đến thế, một chàng trai năng động, luôn tạo được ấn tượng bởi những trò đùa tinh nghịch. Em! Một cô gái trầm tính, gần như hoàn toàn khác xa với tính cách của anh. Và không hiểu sao, ta lại yêu nhau!?
Cuốn nhật ký, ghi lại những kỷ niệm của hai ta, anh hãy còn giữ nó. Và anh sẽ chẳng bao giờ quên được khi bao kỷ niệm luôn hiện về trong anh. Những ngày đẹp nhất của hai ta!
Và! Sáng nay, bao nhiêu ký ức của hai ta, một thời dĩ vẵng, nó luôn hiện về trong anh. Những kỷ niệm đẹp, những nụ hôn ta trao nhau, những buổi tối chúng ta cùng tâm sự bên bờ sông, dưới ánh trăng rằm. Làm sao anh có thể quên được. Những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ tan biến, thế mà giờ đây em đã xa anh, xa mãi mãi.!
Sáng nay, mông lung anh nghĩ về em. Và anh đã nhận ra một điều, tình cảm anh giành cho em vẫn còn nguyên vẹn như ngày xưa.Như những ngày ta bên nhau.
Giờ đây, em đã quên hết rồi sao, em yêu ???
Anh không trách em đâu, và anh luôn thầm mong, ở phương trời xứ lạ đó, em sẽ mãi hạnh phúc bên người ta, bên người mà em gửi gắm. Anh luôn mong điều đó, em ạ!
Rồi anh cũng sẽ lấy vợ, cho dù có thể anh không yêu cô ấy bằng em, cho dù có thể cô ấy không xinh đẹp như em, nhưng anh sẽ chắc chắn một điều. Cô ấy sẽ yêu anh hơn em từng yêu anh.!
Anh chỉ tiếc một điều, ngày anh, em tha hương, bắt đầu cuộc sống mới. Chúng ta không tiễn nhau để chúc cho nhau một lời cuối.
Em hãy yên lòng với cuộc sống thực tại, còn anh, sẽ chẳng bao giờ anh quên được.
Em! Người con gái anh yêu!
SG: 14-01-2008