HOÀNG HÔN XỨ LẠ
Nguyễn Văn Thanh
Sương chiều rụng xuống bờ ao
Nắng buồn đi ngủ trốn vào rừng xa
Thế rồi ngày cũng đi qua
Màn đêm tìm đến góc nhà, mái hiên.
Rừng thông phủ, bóng che xiên
Vẫn còn chút nắng lãng quên chưa về.
Chợt nghe xưa cũ thầm thì
Bồi hồi nhớ lại những gì đã qua.
Cuộc đời bao nỗi phong ba
Buồn nơi đất khách. Nhớ nhà bấy nhiêu.
Thôn quê tỏa khói lam chiều
Bên sông thấp thoáng ít nhiều trẻ thơ
Đùa con sóng nhỏ quên giờ
Ô kìa ! thôn nữ bóng mờ xa xăm
Che nghiêng vành nón trang rằm
Để ai thương nhớ đêm nằm vấn vương
Giờ xa xách, mấy dặm trường
Bóng tre còn đó con đường vẫn in
Dòng sông mơ mộng im lìm
Cánh cò lướt nhẹ đi tìm chốn nao
Đồng xanh gọi nắng xôn xao
Lúa căng bầu sữa đón chào vụ xuân
Én mừng gọi nắng xuống sân
Làm khơi nỗi nhớ bao lần khổ đau
Xưa từng giáp hạt : Cháo-Rau
Cơm ngày hai bữa làm sao ấm lòng
Cha già vai gánh lưng còng
Rừng xa đâu kể gió đông, nắng hè
Bóng người thấp thoáng bờ tre
Chợ xa mẹ gánh, gánh chè trĩu vai
Thân gầy như giọt sương mai
Thương đàn con nhỏ ngày mai đói lòng
Tình phu tử, nghĩa mặn nồng
Dù bao vất vả chưa lần thở than
Ruột bầu, vợ húp chồng chan
Ca dao vọng lại muôn vàn thuỷ chung
Giờ con cách biệt nghìn trùng
Sướng vui, khó nhọc đi cùng tháng năm
Quê nhà con sẽ về thăm
Hỏi còn thấy bóng trăng rằm thủơ xưa ?
Đà lạt : 24-08-2006