• Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!

Gió Biển ban chiều

#1
Đơn giản , Anh yêu em !

Yêu em nên anh không bình thường?

Anh là một người bình thường, muốn có một công việc tốt, làm việc chăm chỉ, thể hiện bản thân, đóng góp những điều tốt đẹp cho Xã hội - giống như em.
Anh là một người bình thường, mong muốn có một mái ấm gia đình, có một người vợ hiền với một bầy con thật ngoan ngoãn và dễ thương - em cũng thích vậy.

Anh là một người bình thường, muốn có một người yêu thương, chăm sóc, quan tâm đến mình, để có thể cảm nhận được dư vị của tình yêu - em cũng mong muốn vậy.

Anh là một người bình thường, cũng muốn có những người bạn tốt, luôn bên mình những lúc vui buồn, sẵn sàng giúp đỡ khi mình nhờ tới, sẵn sàng luôn cả việc nhậu nhẹt, nói chuyện tào lao cả ngày mà không biết chán - giống em thôi.

*******

Anh là một người không bình thường, muốn nắm tay em dắt đi trong chỗ đông người, chẳng phải anh muốn chứng mình điều gì, chỉ đơn giản là anh không muốn lạc mất em dù chỉ 1 giây - em ngại và không muốn thế.

Anh là một người không bình thường, nhớ tình yêu của anh đến cồn cào, muốn bay đến em trong chốc lát chỉ để ôm em một lần trong ngày, rồi sau đó lại trở về hiện trạng khi anh ko có em. Và hạnh phúc chỉ đơn giản vậy khi em ôm lại anh - em nghĩ khác.

Anh là một người không bình thường, khi chỉ muốn chúng ta có một ngày, không chỉ một vài tiếng đồng hồ thôi trong một tuần, có thể ở bên nhau, chuyện trò tình cảm. Những lúc đó, anh có thể làm em cười hoài. Những lúc đó em tâm sự biết bao nhiêu điều mà anh có thể hiểu em rõ hơn - em bận quá.

Anh là một người không bình thường, khi như em nói: Anh được người đẹp quan tâm mà anh chẳng để ý gì, anh chỉ nghĩ thời gian đó anh sẽ được ở bên em - em dường như không để ý.

Không như em mong muốn, sự quan tâm của anh cho em trong một bữa tiệc thật lạ. Những cái liếc mắt anh nhìn em, những cái chạm tay dường như vô tình lại hữu ý… Sự quan tâm của em lại khác, tất nhiên anh cảm nhận và hạnh phúc vì điều đó.

Anh chẳng bình thường như bao người khác, mỗi sáng thức giấc anh sẽ đoán em ăn gì buổi sáng, buổi trưa chỉ mong em đừng bỏ bữa, tối em hãy về sớm nhé - anh khùng mà nhưng nhiều hay ít khi anh nhớ em ba lần trong một ngày.

Anh sung sướng và lưu lại từng dòng tin ấm áp em gửi đến cho anh, những cung bậc tình cảm thể hiện trong nó, kể cả những tin em nhắn khi giận anh nữa - anh lại không biết em xử lý tin của anh thế nào - thế gian này chắc ít người dở hơi như anh.

Anh chẳng giống ai khi cố gắng kiềm chế cảm xúc, mong muốn sở thích của mình chỉ để so sánh giữa hai từ Đúng và Sai - lý thuyết của anh em khó có thể áp dụng vì em không nghĩ vậy.

Anh coi việc đi chơi với em là một điều tuyệt vời, một mong muốn thật giản dị khi mà hai người yêu nhau. Tất nhiên anh vẫn gặp em trong những cuộc vui chơi khác nhưng lúc đó chúng ta là hai người bạn thôi - Em cho rằng gặp nhau là được, đi chơi chung hay riêng giống nhau cả mà thôi.

Anh là một người bình thường thôi em ạ. Nhưng anh cũng không phải là một người bình thường chỉ vì những mong muốn không giống như em. Anh lại có nhiều điều không bình thường hơn bình thường. Nhưng có lẽ vậy mà anh muốn viết hết tất cả ra, không phán xét, không chỉ trích, chỉ để anh đọc lại hàng ngày…


Và chỉ đơn giản, vì anh yêu em...




Chuyện tình của biển
Ngày xưa, biển không có cát như bây giờ
Ngày xưa, biển không có sóng vỗ bờ ...
Và gió, gió hát thật êm
Và mây, mây trôi thật hiền
Biển ngây thơ, và biển không như bây giờ ...

Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
bài hát có đôi câu chuyện buồn
Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
bài hát có những niềm vui thật vui
Rồi một ngày em vắng, làn gió nhớ tóc ai,
bờ cát nhớ chân ai, để sóng hát ru miệt mài
Rôì một ngày em vắng, biển nhớ mong ai
biển thức đã bao đêm, biển thấy trong mình có một trái tim...

Ôi ngày xưa ngày xưa, lặng nghe tôi kể chuyện ngày xưa...

Ôi tình yêu tình yêu, tình yêu... lỗi tại tình yêu!
Nếu em không biết gì về chuyện tình của biển
Nếu thật em không biết gì, tôi sẽ kể ... em ... nghe​


Nguồn :http://vietship.vn/showthread.php?t=4385
 
#2
Eo èo. Tà hót boy bữa ni tâm trạng ghê hè....:D Yêu rùi trách chi, tóc mới, áo mới...Mình cũng phải học tập mấy chú mới dc.
 
#4
Biển ơi !

"Tất cả những dòng sông đều trôi về phía biển. Sao biển lại không đầy."
Có những người ra đi từ biển. Và lại có những người trở về với biển. Ta ra đi? hay ta trở về? ta cũng không biết nữa.
Có đôi lần tự hỏi, biển có tự bao giờ. Để cho những người yêu nhau, cho những người đam mê. Như biển...
Có đôi lần tự hỏi, sóng trắng tự khi nào. Để cho những niềm mong manh, cho những niềm khao khát. Như ta...
Biển vẫn là biển thôi, đầy biến động, hiền hoà...
Sóng vẫn màu xưa xa, trào tung ngàn bọt trắng.
Như đời người, có ngàn vạn nỗi vui, có ngàn vạn niềm cay đắng.
Biển dang tay đón nhận vào lòng ngàn vạn bão dông
Ta chỉ là hạt cát thôi, trước biển rộng khôn cùng. bao nhiêu hạt cát để làm nên bờ bãi.
Hạt cát mang trong mình nỗi đau, mang trong mình bao niềm khắc khoải.
Mà cuộc đời vẫn chỉ là những con sóng vỗ về bèo bọt phù du...
Ngày hôm qua biển còn giăng lên những vạt mây mù.
Ngày hôm nay biển lại trở về hồn nhiên, trong trẻo
Ta nói với em bằng con sóng đêm gầm gào, sôi réo. Hay em nói với ta bằng những buổi chiều yên ả, trầm tư...
Những lời sóng hoan ca, những lời cát giã từ
"Lẽ nào biển không mặn bằng nước mắt?"

***
Ta nông nổi đi qua cuộc tình lần thứ nhất
Những buổi chiều không em nghiêng ngả vạn cánh buồm...
Thôi hát làm gì những hoang hoải đại dương. Biển vẫn hát với ngàn đời như thế. Sóng vẫn ru lời mặn mòi sóng bể. Cát vẫn nồng che chở những niềm đau

***
Về biển.
Biển ơi. ta nói với em về một cuộc tình đầu
Biển lại nói với ta những lời yêu thương dâu bể
Xin một lần hát cùng nhau như thế
Và những dòng sông kia có trở lại trong đời

Ta về với Biển,Biển ơi....
 
#5

Sóng mang nhiều nhớ nhung nên sóng bạc đầu
Anh mãi nhớ em nên quầng sâu đôi mắt
Biển và thuyền muôn đời gắn chặt
Như tình yêu mãi mãi không rời
Con thuyền kia dù gió bão tơi bời
Không nỡ bỏ biển và rời xa bến cảng
Ta giữ cho nhau tình yêu qua năm tháng
Nỗi nhớ ngàn năm có biển nhắc lời thề !


Chiều có muộn lắm không sao mặt trời khép vội
Anh biết phải làm sao ru em giấc ngọt ngào
Khi cánh chim bay qua trời hối hả
Réo gọi nhau về... xa lắt những ngày xưa

Anh biết phải làm sao để nói hết yêu thương
Cho em hơn một lần hạnh phúc
Dẫu bóng đêm cuộc đời là có thực
Trên mỗi bước đường anh không có em

Anh biết phải làm sao để nói tiếng môi hôn
Nên đành trái tim như câu hát
Ru em ngủ - lời trầm hương gió ngát
Nhẹ nhàng như những vòng tay

Anh sẽ thắp sáng bóng đêm bằng nụ cười em
Ru quên những gì hoài dang dở
Hãy giữ cho nhau cái nhìn chan chứa
Để khi buồn anh lại hát ru em...​
 

Zico

Tâm - Tài - Trí - Tín
#6
;)) ;)) ;))
 
#7
Từ lâu rồi họ lớn bên nhau
Hoàng hôn xuống Sóng mang vỏ sò tặng Cát
Hàng Phi lao rì rào như hát
Khúc tình ca tặng Sóng - Cát bên nhau
Ngày lại ngày sẽ chẳng có gì đâu
Nếu sau chuyến đi xa Sóng không vội về với Cát
Để bắt gặp Gió kia đang thổi Cát
Phía bìa rừng Gió - Cát bên nhau



Sóng ôm bên mình cả nỗi đớn đau
Đi thật xa để không bao giờ gặp Cát
Hàng phi lao lặng yên không hát
Phi lao buồn Sóng - Cát giận nhau
Cuối chân trời Sóng chẳng biết đi đâu
Bổng gặp Mây để hai thành bè bạn
Nghe chuyện Sóng, Mây buồn nhiều lắm
Sóng đâu ngờ Mây yêu Gió từ lâu
Và chuyện này Sóng chẳng thề ngờ đâu
Một ngày kia lại vô tình gặp Gió
Gió trách Sóng cứ mãi đi đâu đó
Để Cát khóc thầm nhớ Sóng mỗi hoàng hôn



Sóng giận mình sao vội vàng nông nổi
Khi biết rằng Gió - Cát là anh em.
Gió thổi Mây đến bến của niềm tin
Sóng vội vã lại trở về với Cát
Hàng phi lao lại rì rào như hát
Khúc tình ca tặng Sóng - Cát yêu nhau.
Và từ đó cho đến mãi mai sau
Phi lao hát lời tình yêu Sóng - Cát.
 
#8
Mưa đến là khi Nắng đã tắt... Một người ra đi để một người xuất hiện.
Nắng hồn nhiên, vui tươi... còn Mưa tuy lạnh lùng mà yếu đuối...
Nắng yêu Mưa, nhưng không cách nào đến được. Làm sao có Mưa khi trời còn Nắng???

Đôi khi người ta vẫn thấy Mưa Nắng, nhưng Mưa Nắng ấy không kéo dài lâu... cũng giống như sự kết hợp của Mưa và Nắng...





Khi Mưa đến và sắp sửa ra đi,Nắng vội vàng chạy theo để níu giữ Mưa... tuy không thể đạt được hoàn hảo điều ước muốn, Nắng vẫn cảm thấy hạnh phúc... Hạnh phúc ấy là cầu vồng 7 màu tuyệt đẹp!!!




Dù biết Nắng và Mưa mãi mãi không đến được với nhau, nhưng trong lòng Nắng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc, để ý đến Mưa... Nắng chỉ biết cho mà không đòi hỏi nhận lại. Một tình yêu không vụ lợi! Một tình yêu thật sự!

Đôi khi Nắng cũng suy nghĩ, một tình yêu chỉ có một phía, liệu có là hạnh phúc, có là yêu thật không?

Mỗi khi Mưa vui cười tí tách thì Nắng lung linh, lấp lánh như mảnh vỡ thủy tinh...

Mỗi khi Mưa buồn, than khóc, Nắng cũng nhạt bớt màu... Bầu trời không thấy Nắng rực rỡ...




Anh Gió hỏi "Sao Nắng không quyết tâm giành lấy Mưa?".

Nắng không có can đảm.

Và biết rõ không thể có được Mưa. Nắng không thể nói ra câu "Mưa đừng đi! Hãy ở lại. Vì Nắng!..."




Nắng và Mưa cứ chơi trò ú tim... mãi mãi không có được nhau...


Đã lâu lắm rồi, Mưa không còn gặp Nắng

cầu vồng không còn xuất hiện

và Hạnh phúc cũng không còn hiện diện
Nắng ra đi và Mưa cứ mãi chờ đợi

1 hình bóng không thuộc về mình

1 tình yêu không thể có được

1 ngày Nắng quay về bên Mưa ..

Mưa và Nắng đã từng ở bên nhau - hạnh phúc ấy là cầu vồng xuất hiện. Khi nó đến tạo ra 1 cầu vồng đẹp lung linh và kỳ diệu như 1 phép màu. Và cũng như tình yêu, cầu vồng chỉ xuất hiện 1 cách ngắn ngủi. Vội đến rồi vội đi, để lại phía sau những vệt màu, những dấu vết mờ hằn trên bầu trời.




Khi Nắng ra đi, Mưa đã khóc rất nhiều. Những hạt Mưa rơi xuống mang theo bao nhiêu buồn phiền của Mưa. Có lẽ vì Mưa cũng như Con người vậy, nên khi buồn và khóc người ta thường hay muốn gặp Mưa. Mưa và Con người, nước mắt của Mưa và Con người - những thứ ấy dường như hoà tan làm một. Dường như họ là bạn của nhau .. an ủi và che chở cho nhau ..





Nắng ra đi, có vẻ như rất hạnh phúc. Nắng dường như đang sống rất tốt. Hàng ngày, những giọt Nắng lấp lánh trên mọi nơi, trên những chiếc lá, những vòm cây, mái nhà .. Nắng vui vẻ, tung tăng, nhảy nhót, mà không biết rằng..trước đó đã từng có 1 cơn Mưa rất lớn ..


Nắng và Mưa chẳng biết có khi nào gặp lại. Và khi gặp lại, liệu Nắng có phải là Nắng của ngày xưa, và Mưa có còn là Mưa khi Mưavà Nắng yêu nhau.. Chỉ biết rằng khi Nắng và Mưa bên nhau - dù trong 1 khoảnh khắc rất ít ỏi, luôn có 1 cầu vồng xuất hiện -cầu vồng hạnh phúc
 

Sơn_cx

“You’ll Never Walk Alone”
#9
dạo ni chú Vũ Lạng mạng ghê rứa bay? chắc có tình yêu đẹp mô đó đang dấu bác hống? Chúc chú mau chóng:"> để bác còn đc nhậu nhé:x
 
#10
Nếu anh yêu một cô bé.
Hãy cứ để cô ấy lớn lên.

Nếu anh yêu một cô gái đáng yêu và vui vẻ.
Anh phải biết mình là người May Mắn.

Nếu anh yêu một cô gái ốm yếu.
Hãy làm trái tim cô ấy khoẻ dần lên.

Nếu anh yêu một cô gái buồn và ít cười.
Hãy để cô ấy nhìn thấy nụ cười của mình trong mắt anh.

Nếu anh yêu một cô gái cay nghiệt và tàn nhẫn
đừng bao giờ để anh hay cô ấy phải nói câu: “đã muộn rồi!”

Nếu anh yêu một cô gái ương bướng, ngang tàn và nóng nảy.
Hãy im lặng khi cô ấy tát vào mặt anh.

Nếu anh yêu một cô gái hay khóc.
đừng bao giờ để bản thân anh phải nghĩ cô ấy phải khóc vì anh.

Nếu anh yêu một trinh nữ.
đừng để tâm hồn cô ấy một ngày nào đó vấy bùn.

Nếu anh yêu một phụ nữ đã có con.
Hãy yêu con cô ấy hơn cả tình yêu của mình.

Nếu anh yêu một cô gái thông minh, tài giỏi.
Hãy hài lòng với vai chàng Ngốc và diễn nó thật tốt.

Nếu anh yêu một Công Chúa.
Hãy cho cô ấy biết những niềm vui của người bình thường.

Nếu anh yêu một cô gái chưa-đẹp.
Hãy luôn nhìn cô ấy bằng mắt thẩm mĩ của những Người đứng ngoài tình yêu của anh và cô ấy, đấy là cách anh nhận ra cô ấy đổi thay.

Nếu anh yêu một cô nàng đỏng đảnh.
Hãy chiều cô ấy thật nghiêm khắc.

Nếu anh yêu một cô gái đã từng tổn thương.
Làm ơn hãy kiên nhẫn!

Nếu anh yêu một người đẹp.
đừng nghĩ vẻ đẹp của cô ấy là của mỗi mình anh.

Nếu anh yêu một cô nàng hay ghen.
Hãy mỉm cười và ôm cô ấy thật lâu, thật lâu và đừng nói câu nào cả.

Nếu anh yêu một cô gái đẫy đà.
Hãy ăn nhiều hơn cô ấy.

Nếu anh yêu một cô gái bé nhỏ.
Hãy nâng cô ấy trên đôi vai mình

Nếu anh yêu một nàng lãng mạn.
Hãy cùng cô ấy làm Romeo và Juliette cho đến cuối đời.

Nếu anh yêu một cô gái nghèo.
Hãy làm cho cô ấy giàu có, chứ không phải bù lấp cho cô ấy bằng tiền và sự giàu có của anh.

Nếu anh yêu một Thiên Thần.
đừng bao giờ để mình rơi xuống địa ngục.

Nếu anh yêu một phụ nữ đảm đang.
Hãy lo cho tốt những công việc bên ngoài của mình.

Nếu anh yêu một cô nàng quá bận rộn.
đừng để thời gian rảnh rỗi lệch pha của anh và cô ấy cho những việc liên quan đến cô ấy.

Nếu anh yêu một cô nàng lạnh lùng.
Hãy giữ ấm cho mình thật tốt, và ôm cô ấy thật nhiều, nhiều nhất có thể.

Nếu anh yêu một cô gái với mái tóc dài thướt tha duyên dáng.
Hãy chắc chắn anh còn yêu cô ấy hơn với tóc tém và sự cá tính nổi loạn.

Nếu anh yêu một cô gái tài năng.
Hãy là hộp màu, nốt nhạc, hay cung đàn của cô ấy.

Nếu anh yêu một cô gái bán hoa.
Hãy mua tất cả chỗ hoa của cô ấy bằng cả cuộc đời anh.

Nếu anh yêu một cô nàng đanh đá và ghê gớm.
Hãy yêu cô ấy thật cẩn thận, kiên nhẫn và bao dung.

Nếu anh yêu một cô gái quá yêu anh.
đừng bao giờ vứt bỏ cô ấy hay yêu cô ấy vì tình nghĩa hay sự đáp trả, yêu cô ấy như anh vẫn làm, và hơn nữa đi.

Nếu anh yêu một cô gái yếu đuối.
Anh nhất định không được rủ lòng.

Nếu anh yêu một cô nàng mạnh mẽ và đanh thép.
Không bao giờ anh được để mình trượt dốc.

Nếu anh yêu một cô gái hơn tuổi.
Hãy cho cô ấy thấy, ai đang ở trong vòng tay ai.

Nếu anh yêu một cô gái không yêu anh.
đừng bao giờ hết yêu cô ấy.

Nếu anh yêu một cô gái chưa từng yêu.
Hãy cho cô ấy thấy Duy Nhất và Cuối Cùng.

Nếu anh yêu một cô gái biết-yêu-anh.
Hãy cưới cô ấy!
 

Hải Âu

Biển và nỗi nhớ
#11
Biển 1 chiều đông xuân...

Xuân đã về ngoài kia bao người nhộn nhịp, cái không khí cũng nóng hừng hực vì hơi người bon chen nhau đi chợ Tết!
nhưng chính nơi đây. Một góc biển hoang sơ ,những cơn gió biển thổi ùa ùa vào bờ, từng đợt sóng vỗ về nhẹ nhẹ...
Hai con người , ngồi cách nhau 1 cái nắm tay.

Cô đưa 2 tay lên miệng phà hơi ấm, đôi mắt vô hồn...
Trong khi chàng trai lại đan xen 2 bàn tay vào nhau , nhìn về xa xăm , thoáng buồn...

Anh muốn tìm 1 cái gì đó trong khoảng không vô hồn của cô, và không phải cứ muốn là sẽ được!

Tiếng hải âu...
nghiêng mình chao nhau trong gió, sà xuống như nâng niu, dỗ dành biển...
Biển khẽ khàng e thẹn nhè nhẹ đung đưa tinh nghịch...


Cô yêu hải âu và cô cũng yêu anh.
Cô yêu anh nhiều và thủy chung như hải âu yêu biển.
Dù biển có lạnh đến đâu,có mênh mông đến đâu, và dù biển luôn mặn thì...hải âu vẫn yêu biển!

Cô cũng thế!
Cô yêu anh, đã yêu, đang yêu và sẽ ... dừng yêu anh lại.
Là dừng yêu chứ không hẳn là hết yêu.

Vì sao ư???
Chẳng vì sao cả! chỉ là đơn thuần như thế.Cô thấy ngớ ngẩn cho cái quyết định "hư không" của mình,và
anh biết ,anh hiểu, chuyện gì mà cô đã quyết định thì nhất định cô sẽ làm!

Anh yêu cô!
làm người yêu của cô , anh hiển nhiên trở thành 1 người "đặc biệt" với mọi người.Vì cô hay viết những câu chuyện tình yêu mà anh luôn luôn là người được đọc nó đầu tiên.

Điều đặc biệt là cô không viết trên máy tính, cô chỉ viết trên giấy trắng mực xanh và anh là người phải ì ạch ngồi gõ lại đưa lên máy tính.



Cô bảo: " Viết trên giấy sẽ k thể thay đổi được nên khiến em có trách nhiệm hơn!và cố hết sức nâng niu nó!".

Anh lại cứ hay véo má cô phụng phịu :"Sao toàn chuyện tình buồn đượm, mà không thấy em viết cho anh nhỉ?".

Cô cười xòa :" Rồi em sẽ viết cho anh nếu ngày tình yêu này cũng ... buồn!"

Anh cốc đầu :"Hờ..hờ!!thế thì kiếp sau vậy!"

....

Ngày ngày anh luôn có một bàn tay đưa ra chờ nắm lấy , luôn có một chỗ dựa tinh thần vững vàng sau bao bộn bề cuộc sống, luôn có người sẵn sàng mua cả hoa hồng để tặng anh ngày Lễ tình nhân...

Cô khiến anh ấm áp ngay giữa những tháng ngày đông lạnh tê tái...cô làm trái tim anh mát dịu trong cái oi ả của nắng mùa hè...thu về cô lại cho anh nụ cười nắng mới xóa đi tan tác...và giờ xuân về , cô lại ....ra đi.

Anh cố không muốn chấp nhận!Anh cố giữ cô lại ,cố nhìn thẳng sâu để tìm kiếm gì đó trong đôi mắt vô hồn kia,nhưng rồi...

...........

- Bao nhiêu ngày mình không gặp rồi hả anh? [ cô nhẹ nhàng hỏi anh để phá vỡ im lặng]

-Anh không đếm!vì anh không có thời gian để dành cho việc đó!
Anh chỉ có vừa đủ ngần ấy giờ để ....

[cô thở dài làm anh ngập ngừng không nói tiếp nữa] - Em sang Hà Lan anh à!

-Em muốn vậy hay thích vậy hoặc là cố muốn làm vậy?

-Cả 3!Bởi vì khi đã dừng yêu lại em sẽ không còn đủ bản lĩnh để yêu thêm bất cứ 1 người con trai nào nữa!
Em đến Hà Lan để tìm cái gì đó mà em cũng không rõ ràng nữa,
và ở nơi đó chẳng thể em tìm lại tình yêu ấy!

-Em àh!!nhưng phải hứa là sẽ không bao giờ được tự làm đau mình nhé!
Bởi hải âu dù có yêu biển đến đâu thì khi mệt cũng không được gượng bay ra biển,bởi nó biết nếu nó gục ngã chết ngay trên biển thì sẽ khiến biển thêm ..mặn!

..................................

.....

Sự im lặng lại phủ kín!!
Giờ này hải âu đã không còn hòa cùng biển nữa!
Biển vẫn mặn , vẫn mênh mông , nhưng vì biển biết ngày mai hải âu lại sẽ đến bên biển...
nên biển nhẹ dịu trôi êm vào giấc ngủ!!

............


Em đừng làm khóe mắt cay cay...
Đừng làm biển thêm đau và mặn...
Đừng khiến hải âu phải chao cánh lạc dòng...
Rồi hạ sẽ về cho em nắng ấm!



Anh ra về... Em buồn nhưng mắt không cay...
Bởi hải âu đã dặn em rằng : không được làm biển thêm đau...
Em vâng lời nên nhè nhẹ xa xăm...
Để đông đến hải âu vẫn sẽ yêu biển...

 
#12
Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”



Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

Gió

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?
 

Lục Bình Tím

Trái Tim Biết Khóc!
#13
Hây :O :O :O Chị Tà nhà mềnh lột xác rùi phải :)) :))
 
#15
Thời gian chậm trôi qua , Anh cũng đã quên mất là đã 5 năm rồi Anh chưa từng yêu ai , dường như tận sâu trong tim, Anh cũng đã quên mất cảm giác yêu , cảm giác được một người quan tâm , được một người yêu mình. Lúc Anh cố gắng nhớ lại yêu là như thế nào thì trong Anh chỉ hiện lên một cảm giác rướm buồn , kèm đó là mênh mông nỗi thất vọng trong Anh.

Tình yêu của Anh không ồn ào như biền , cũng không nhẹ nhàng như cơn gió. Tình yêu của Anh dành cho một người là sự quan tâm , mong muốn hạnh phúc luôn nở trên môi của em, nhưng sâu thẳm trong tim anh là tình yêu luôn cháy bỏng. Có thể rằng bề ngoài Anh ít nói , anh luôn trầm tư suy nghĩ khiến cho ai đối diện cũng phải đặt ra câu hỏi , nhưng đó là Anh . Em biết không, điều anh cảm thấy hạnh phúc nhất chính là cảm giác có người luôn nhớ đến mình , và yêu anh bằng một tình yêu xuất phát từ trái tim .

Em à ! chiều nay thành phố biển rơi những hạt mưa nặng hạt, đoàn người hối hả về với khoảng riêng của mình. Mưa cuối mùa thường rất lớn , nó như muốn cuốn bay tất cả suy nghĩ của anh , nhưng đâu đó , trong anh , trong nét trầm tư , trong tim anh vẫn luôn dành một khoảng trời bé nhỏ đủ để luôn có hình bóng em. Cuộc sống của em vốn bận rộn với những kế hoạch , những dự định cho tương lai , nó vô tình khiến cho lời yêu của anh phải chờ đợi thêm một thời gian nữa. Chắc rằng nếu anh có thể chờ em, chờ đến lúc em đã tìm thấy sự thành đạt trong công việc, hoặc lúc em cảm thấy mệt mỏi và muốn tìm cho mình một bến đỗ , hay đơn giản chỉ là một bờ vai, thì anh sẽ luôn đứng ở cuối con đường dang rộng vòng tay đón em vào lòng. Em nói với Anh rằng : em rất yêu nghề . Ừ , anh tôn trọng ý kiến của em và cả lựa chọn của em. Dẫu biết rằng con đường mà em đã chọn rất nhiều chông gai, nhưng em hãy cố lên, bởi lúc em vượt qua được thì khi em quay đầu nhìn lại thì em sẽ cảm thấy tự hào với những gì em đã đạt được. Nếu có lúc nào em cảm thấy mệt mỏi thì hãy nhớ đến anh, em nhé ! sẽ luôn có một bờ vai cho em tựa vào, nếu muốn khóc , em hãy cứ khóc, nếu nóng giận hãy để anh ôm em thật chặt vào lòng rồi nuỗi buồn sẽ qua và nắng sẽ ửng hồng trên môi em.

Em biết không , trong suốt những năm tháng qua anh đã gặp rất nhiều bạn gái, có những người chủ động bày tỏ tình cảm với anh , cũng có người lúc anh đã tưởng rằng đây là người mình tìm kiếm thì cuối cùng anh vẫn không thể bước qua được cái bóng của chính mình. Anh luôn tự làm xấu mình trước mắt mọi người , em biết tại sao không ? Bởi vì anh luôn nghĩ rằng có vượt qua khó khăn thì tình yêu mới bền chặt và sâu đậm được. Những gì mình có được trong khó khăn thì mới vững vàng phải không em ? Anh vẫn và luôn tin như vậy.

Gửi em !
 
#16
Chuyện tình của biển ( Thanh Tùng )
Ngày xưa, biển không có cát như bây giờ
Ngày xưa, biển không có sóng vỗ bờ ...
Và gió, gió hát thật êm
Và mây, mây trôi thật hiền
Biển ngây thơ, và biển không như bây giờ ...

Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
bài hát có đôi câu chuyện buồn
Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
bài hát có những niềm vui thật vui
Rồi một ngày em vắng, làn gió nhớ tóc ai,
bờ cát nhớ chân ai, để sóng hát ru miệt mài
Rôì một ngày em vắng, biển nhớ mong ai
biển thức đã bao đêm, biển thấy trong mình có một trái tim...

Ôi ngày xưa ngày xưa, lặng nghe tôi kể chuyện ngày xưa...

Ôi tình yêu tình yêu, tình yêu... lỗi tại tình yêu!
Nếu em không biết gì về chuyện tình của biển
Nếu thật em không biết gì, tôi sẽ kể ... em ... nghe

Get Adobe Flash player
 
#17
Chỉ sợ không đủ yêu thương


Sáng tỉnh dậy thấy đau âm ỉ nửa bên đầu. Chợt nhận ra mọi thức trong cuộc sống đang rất xáo trộn, từng nơ ron thần kinh căng ra hết mức. Lần thứ hai bị như thế này rồi nhỉ, thế mà vẫn cảm giác sợ hãi như lần đầu tiên…
Lần đầu tiên đau đầu, hoảng loạn vì cứ ngỡ mình đang mắc một căn bệnh nan y nào đó, sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc vào một ngày rất gần. Chợt, mình nhớ lại lời của một anh bạn, khi đó đã hỏi người yêu mình rằng “Có ghét em không?”, anh ấy đã bảo “Không, chỉ sợ không đủ yêu thương để mà yêu thương thôi…”. Là một đoạn đối thoại ngắn nhưng làm ta suy nghĩ nhiều thế này. Ừ, thì giữa cuộc đời này cũng vậy, ta sợ không đủ yêu thương để yêu thương cuộc đời này thêm tí nữa…

Ta là người hay mặc kệ sức khỏe của mình, đến khi hậu quả xảy ra thì lo lắng, sợ sệt. Tệ quá nhỉ? Những lúc như thế này, nhìn lại quãng thời gian đã qua, tự vấn “Sao ta không đủ yêu thương để ấp ôm những người xung quanh ta?”. Ta hay nói là mình sẽ sống chậm lại, sống chậm là để cho tâm hồn mình lắng lại, nhìn cuộc đời, ngẫm nhiều hơn, nhìn thấy nhiều hơn. Chứ sống chậm không có nghĩa là hối hả, vội vàng, là lãng quên đi lời chào buổi sáng với những người xung quanh ta, là quên bảo rằng ta yêu thương một ai đó, là quên nói với ai đó “Tôi nhớ bạn, em nhớ anh, con nhớ mẹ…” và còn rất nhiều yêu thương, nỗi nhớ, sự quan tâm, lo lắng với một ai đó.
Giờ đây, mọi ngóc ngách trong cơ thể đang biểu tình cho lối sống và những suy nghĩ vẩn vơ trong ta. Trong đầu toàn là mớ hỗn độn, lộn xộn, chéo chồng lên nhau, không vứt ra được. Có biết bao lần ta dùng mực đỏ gạch những dấu X to đùng để mong rằng mọi vẩn vơ đã được xóa, được quên đi, mãi mãi không đeo bám nữa nhưng… dường như bất lực…
Có những đêm khuya, nằm lăn long lóc trên giường, ngồi bật dậy mở máy tính lên gõ lốc cốc rồi mới có thể ngủ giấc ngủ an yên. Mấy đêm nay, ngoan hơn tí, tắt máy tính sớm hơn tí, rồi giấc ngủ hiếm hoi cũng đến, chưa được nửa tiếng giật mình tỉnh dậy, rồi lại thao thức tiếp…
Sợ nhất lúc này là một ngày nào đó, sáng tỉnh dậy không còn nhớ nỗi mình là ai, không còn nhớ những người mà ta vẫn hay gặp, hay mỉm cười mỗi ngày. Mọi thứ đông cứng. Mà có lần đã muốn mình điên dại thế, cái thời vụng dại, ngây ngô, bất chợt thấy sao mà yêu lắm nụ cười của người điên. Giờ thì đã không còn ngây ngô thế nữa, giờ chỉ muốn yêu cuộc đời nồng nàn, muốn lưu vạn vật, lưu vạn người lướt qua đời ta trong trái tim này mãi mãi…
Đời ta, có biết bao lần may mắn rồi nhỉ, có biết bao sự gặp gỡ mà ta gọi là hạnh ngộ, có kể hết ra đây bằng ngôn từ được đâu… Ta muốn mỗi ngày được nhìn thấy họ, được thấy họ mỉm cười phơi phới với cuộc đời, nhìn thấy những lời thăm hỏi nhau, hay đơn giản, chỉ là một nụ cười dành cho nhau…
Để ta được thấy rằng “Cuộc đời này thênh thang và yên bình quá đỗi…”
 
#18
ka ka!anh vũ lang man wa!cho em hoi anh vũ khi gặp bạn gái có nói dc như rứa ko?
 
#19
Còn vé nào đi tuổi thơ không em?
- Còn vé nào đi tuổi thơ không em bán cho anh hai vé!

Anh sẽ đưa em đi về mái nhà của mẹ hơn 20 năm về trước, anh sẽ đưa em về gốc mít có chú mèo mướp nằm dài hong nắng, tiếng máy bay ầm ù ban trưa. Lúc bé anh có mái tóc râu ngô, chiếc áo kẻ và đôi giày rất rộng. Mẹ nuôi anh bằng tiếng ru, mẹ nuôi anh bằng yêu thương và hi vọng, để bây giờ cho anh đôi bàn tay ấm, con tim đủ đầy chứa được bóng hình em.
Em biết buồn từ khi em lớn lên, từ khi mái tóc dài buông ngang vùng trời thiếu nữ. Gặp lại em đôi mắt em sầu vương mà lòng anh niềm thương vây kín. Anh sẽ đưa em lên tàu về với tuổi thơ qua. Ở nơi đó em không buồn không sầu bởi những chuyện viển vông, tình cảm không làm bận tâm đôi chân người bước.
Anh cũng sẽ về tuổi thơ cùng em, anh sẽ về nhặt những bông hoa khế, anh cài lên mái tóc em khi gió chuyển mùa. Anh sẽ đưa em ra bờ sông ngắm những con đò, anh đưa em ra ruộng lúa non hái những nụ đòng đòng thơm mùi sữa. Tiếng cười em giòn như tiếng suối. Anh nhớ những cánh diều tuổi thơ vi vút trên cao. Nhớ cả dòng suối uốn quanh chân cầu, hoa ban trắng tinh rụng đầy nỗi nhớ. Những nét đẹp núi rừng ẩn chứa trong em.
Còn vé nào đi tuổi thơ không em?
Lên tàu cùng anh mình ngược thời gian quay về quá khứ, em sẽ thấy ngạc nhiên vì ngày đó không buồn như bây giờ, em sẽ thấy con tim và khối óc không còn mỏi mệt. Em sẽ vui với tự nhiên, vui với một manh áo mới ngày tết đến, vui với những món quà nhỏ xinh như gói kẹo vừng. Lên tàu về tuổi thơ cùng anh, gạt những nỗi buồn lại sân ga đừng mang theo nữa. Chuyến tàu sẽ đưa mình đi qua những hình ảnh đẹp ngược về quá khứ, những thước phim quay chậm đời mình.
Lên tàu đi em, anh mua được vé rồi. Trong giấc mơ đêm nay chúng mình cùng đi nhé. Ngày mai khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về trong em nguyên vẹn ngày xưa, và em sẽ lại là em phải không cô bé? Mọi nỗi buồn sẽ tan biến vào gió, và em mỉm cười xinh đẹp bên anh.
Anh sẽ luộn là người đợi em ở cuối con đường, dù mùa Đông hay trời chiều bão tố. Em cứ gọi anh, anh sẽ ở đó. Nắm tay em đi suốt chặng đường dài.
 
#20
Biển…ngày ấy và bây giờ!!

“Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng”


Ngồi trong một quán café nhỏ bé và ấm áp trong một chiều mưa bay và lắng nghe “Biển cạn”. Như có một mối duyên kì lạ mà mưa luôn sánh đôi cùng với nỗi nhớ, mà cái nỗi nhớ đau đáu của một đứa con xa quê luôn nhắc về một mối tình tri kỉ : biển và em. Không phải là ngẫu nhiên hay tình cờ mà biển lại là một đề tài ưa thích trong thi ca nhạc họa, đơn giản bởi đứng trước cái mênh mông thăm thẳm ấy người ta không ngăn nổi những cảm xúc tuôn trào từ tận đáy lòng mình. Ai từng một lần lặng yên trước biển, sẽ không quên được cái cảm giác được thấu hiểu và sẻ chia những phần đời rất thật, mà đôi khi không được bộc bạch bằng lời. Xin dành cho những ai đã từng là một người con của biển, một chút ân tình xa xôi.
Những ngày còn bé, biển qua cách nhìn của một đứa trẻ thật sự là một chốn đẹp đẽ và bình yên. Biển khi ấy chỉ đơn giản là niềm vui được nghịch ngợm với những con sóng bạc đầu tung bọt trắng xóa, là cái cảm giác mát rượi của chất nước xanh xanh mằn mặn cứ vấn vương trên da thịt, là những buổi chiều lộng gió ngồi trên một tấm bạt được trải căng lên lớp cát nhấp nhô, thưởng thức món cơm nắm ngon lành của mẹ trong tiếng cười hạnh phúc gia đình. Lần đầu tiên thấy biển, đứng trước cái bao la vô cùng của sóng và nước, trẻ con khi ấy chỉ độc một nỗi niềm háo hức được khám phá cái thế giới rộng lớn đang bày ra trước mắt. Lần đầu tiên trước biển, không phải là cái cảm giác choáng ngợp và yếu đuối giữa biển khơi bao la mà là một niềm tin sẽ là một ai đó thật vĩ đại chứ không hề nhỏ nhoi trước biển, “sẽ có một ngày, ta sẽ vượt được đại dương muôn trùng kia.”
Cái sắc xanh lơ thuần khiết của nước biển thỉnh thoảng được điểm xuyết bởi một vài sắc màu của cuộc sống con người luôn khơi gợi về một chốn thần tiên bên kia đường chân trời. Chỉ biết rằng trong cái suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ biển ngày ấy, là nơi ta biết định nghĩa sơ sài về cái gọi là bình yên. Biển ngày ấy là nơi ươm mầm, nuôi dưỡng những giấc mơ đậm màu cổ tích, và sẽ mãi là một kí ức trong veo để rồi trở thành nỗi nhớ nhung cháy bỏng cho những ai đã từng là một đứa con của miền biển.

“Những người đàn bà goá bụa
Lặng nhìn nhau
Ngoài xa biển vẫn đục ngầu…
Gào thét.Đêm thao thức
Ôm con nhỏ vào lòng
Cố kiếm tìm chút hi vọng manh mong,
Thầm cầu nguyện…”