Muối!
Một lần về Quảng, qua những đất đồi và những rì rào của sóng, mình bắt gặp một vùng đất được chia ô với những nước mênh mang, không phải biển, không phải ruộng lúa, mà là ruộng muối. Ừ, ruộng muối, mà sao lạ, toàn những nước, biết đến bao giờ mới bốc hơi hết để thành những hạt muối được nhỉ…Biết bao nắng để làm nên hạt muối ???. Vài lần nữa trong những chuyến ra Bắc vào Nam, lần về này mới thấy được những ụ muối trắng trên đồng trong cái nắng gay gắt của tháng 6. Nhìn xa thôi, nước biển thành muối rồi, tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ của những người ở phía đồng muối ấy . Những nụ cười trong nắng . Thấy dễ chịu hơn với cái nắng hầm hập trong khoang tàu đông đúc…Nắng thế mới có muối chứ!
Tháng bảy mưa ngâu, quê ngoại những ngày ngâu thật khó để kiếm ra được những giọt nắng vàng. Nắng trễ nải trải những hạt vàng thưa thớt trên sóng lúa đang thì con gái... Qua hết con đường làng, qua một bờ đê dài no gió và một lần đò, vẫn chưa tới biển…Mình lại bắt gặp “một vùng đất được chia ô với những nước mênh mang”! Làm gì có những ụ muối được cào sẵn chờ mang về trong cái thời tiết như này nhỉ. Suy nghĩ vụt tan khi phía dưới ruộng, đám nhóc tì đang té nước đùa nghịch, tiếng cười giòn tan của bọn nhóc như làm nhỏ lại những nước mênh mang… Cậu em đi cùng noi’ qua từng công đoạn để có muối. Ừ, không đơn giản chỉ nhờ nắng, phải cần lắm nhiều hạt mồ hôi đổ xuống để hạt muối mặn mà…
Một ngày trong hành trình dài tấp nập, yêu thương đến khi bất chợt nhận ra sẽ hụt hẫng biết bao khi thiếu vắng giọng nói ấm áp của một người… Ấm áp lắm, bình yên lắm nên cứ mãi muốn nghe giọng nói ấy. Anh kể quê anh cũng có muối, rồi đùa “Muối đã ngấm vào từng giọng nói người dân quê anh nên em nghe mới thấy mặn mà”... Nghe kể vậy thôi, chưa một lần nhìn thấy “vùng đất được chia ô với những nước mênh mang” nơi ấy, vậy mà cứ mãi nghĩ : “Chính những nắng, những gió, những giọt mồ hôi nhọc nhằn của mẹ, những tiếng thở dài trăn trở của cha đã kết tinh thành hạt muối” . Hạt muối cho ngày mai!
Có một tình yêu tưởng chừng thoảng qua như gió, nhưng khi dừng lại một chút để sống với cảm xúc thật của chính mình. Ta chợt nhận ra, trong gió ấy có muối nên dù thoảng qua thôi cũng đủ đọng lại trong tim những kí ức yêu thương.
Một lần về Quảng, qua những đất đồi và những rì rào của sóng, mình bắt gặp một vùng đất được chia ô với những nước mênh mang, không phải biển, không phải ruộng lúa, mà là ruộng muối. Ừ, ruộng muối, mà sao lạ, toàn những nước, biết đến bao giờ mới bốc hơi hết để thành những hạt muối được nhỉ…Biết bao nắng để làm nên hạt muối ???. Vài lần nữa trong những chuyến ra Bắc vào Nam, lần về này mới thấy được những ụ muối trắng trên đồng trong cái nắng gay gắt của tháng 6. Nhìn xa thôi, nước biển thành muối rồi, tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ của những người ở phía đồng muối ấy . Những nụ cười trong nắng . Thấy dễ chịu hơn với cái nắng hầm hập trong khoang tàu đông đúc…Nắng thế mới có muối chứ!
Tháng bảy mưa ngâu, quê ngoại những ngày ngâu thật khó để kiếm ra được những giọt nắng vàng. Nắng trễ nải trải những hạt vàng thưa thớt trên sóng lúa đang thì con gái... Qua hết con đường làng, qua một bờ đê dài no gió và một lần đò, vẫn chưa tới biển…Mình lại bắt gặp “một vùng đất được chia ô với những nước mênh mang”! Làm gì có những ụ muối được cào sẵn chờ mang về trong cái thời tiết như này nhỉ. Suy nghĩ vụt tan khi phía dưới ruộng, đám nhóc tì đang té nước đùa nghịch, tiếng cười giòn tan của bọn nhóc như làm nhỏ lại những nước mênh mang… Cậu em đi cùng noi’ qua từng công đoạn để có muối. Ừ, không đơn giản chỉ nhờ nắng, phải cần lắm nhiều hạt mồ hôi đổ xuống để hạt muối mặn mà…
Một ngày trong hành trình dài tấp nập, yêu thương đến khi bất chợt nhận ra sẽ hụt hẫng biết bao khi thiếu vắng giọng nói ấm áp của một người… Ấm áp lắm, bình yên lắm nên cứ mãi muốn nghe giọng nói ấy. Anh kể quê anh cũng có muối, rồi đùa “Muối đã ngấm vào từng giọng nói người dân quê anh nên em nghe mới thấy mặn mà”... Nghe kể vậy thôi, chưa một lần nhìn thấy “vùng đất được chia ô với những nước mênh mang” nơi ấy, vậy mà cứ mãi nghĩ : “Chính những nắng, những gió, những giọt mồ hôi nhọc nhằn của mẹ, những tiếng thở dài trăn trở của cha đã kết tinh thành hạt muối” . Hạt muối cho ngày mai!
Có một tình yêu tưởng chừng thoảng qua như gió, nhưng khi dừng lại một chút để sống với cảm xúc thật của chính mình. Ta chợt nhận ra, trong gió ấy có muối nên dù thoảng qua thôi cũng đủ đọng lại trong tim những kí ức yêu thương.