• Các thành viên chú ý, NHT trở lại vẫn giữ những thông tin cũ, bao gồm username và mật khẩu. Vì vậy mong mọi người sử dụng nick name(hoặc email) và mật khẩu cũ để đăng nhập nhé. Nếu quên mật khẩu hãy vào đây Hướng dẫn lấy lại mật khẩu. Nếu cần yêu cầu trợ giúp, xin liên hệ qua facebook: Le Tuan, Trân trọng!

Cánh chuồn cô độc

#1

Hôm nay tình cờ đọc lại câu chuyện này, quả thực đúng như Người Kể Chuyện mà tôi biết đã từng nói: “Mỗi khi đọc lại một câu chuyện nào đó, cảm nhận của ta về nó sẽ lại một khác.”. Ngày trước, khi mới lần đầu đọc câu chuyện Cánh chuồn cô độc, tôi đã tự nhận ngay mình là Cơm Nguội, bởi chính vẻ ngoài xấu xí và gớm ghiếc của mình. Còn bây giờ đây, sau những trải nghiệm trong cuộc sống cùng với yêu thương, tôi lại ngỡ mình là Cá Nhỏ, lặng lẽ đợi một ngày không bao giờ tới..



- Em có biết con Cơm Nguội không?

- Em không, nó là con gì mà tên lạ vậy anh?

- Ừ, anh cũng đoán là không vì hình như rất ít người gọi nó bằng cái tên như thế. Em có biết con chuồn chuồn lúc bé trông như thế nào không? Lúc còn bé nó trông như những hạt cơm nguội phơi khô vậy, nó sống ở dưới nước cho tới một ngày đủ sức, nó sẽ bò lên một cái cọng bèo hay ngọn cỏ nào đó lột bỏ lớp vỏ xấu xí để trở thành những con chuồn chuồn xinh đẹp nhiều mầu sắc.

- Vậy là cơm nguội là tên anh gọi con ấu trùng của chuồn chuồn khi nó sống dưới nước phải không? Hay nhỉ!

- Ừ, hôm nay anh kể cho em nghe câu chuyện về một con cơm nguội nhé.

----------------------------------------------------


Ngày xưa ở một cái ao nhỏ có một con Cơm Nguội nhỏ xấu xí, hình dạng của nó xấu tới mức chẳng loài nào muốn chơi với nó. Hễ nó bơi tới đâu là những con tôm, con cá đều bơi ra xa, đến cả những con ốc, con cua mình lem luốc bùn nhìn thấy nó cũng tỏ vẻ khinh thường … Buồn lắm, Cơm Nguội xa lánh tất cả, tìm cho mình một góc ao chằng chịt những cây cỏ nước và bèo - nơi chẳng mấy loài lui tới, sống một mình một cuộc sống cô độc và lặng lẽ …

Rồi mùa hạ tới, mang theo những cơn mưa và những con nước nhỏ đổ về cái ao. Rất nhiều tôm cá và những loài khác theo đó tim tới. Cái ao nhỏ chợt nhộn nhịp đông vui hẳn lên, những tưởng cuộc sống của Cơm Nguội cứ mãi tẻ nhạt như thế thì cho đến một ngày… Một con cá nhỏ lạ lẫm lạc bước vào đám cỏ dại, bất ngờ nó nhìn thấy Cơm Nguội. Trong khi con cơm nguội khổ sở tìm cách lẩn trốn thì con cá nhỏ chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên nó tiến lại chỗ con cơm nguội và nói:

- Chào bạn, xin lỗi vì đã làm phiền bạn nhưng quả thật cái ao mới này khiến tớ rất thích thú. Từ hôm theo nước tới đây tớ đã lang thang hết mọi ngóc ngách vậy mà hôm nay tớ mới biết tới chỗ này đấy. Tại sao bạn lại sống ở một nơi tách biệt và buồn tẻ như thế này?

- Bạn không thấy tôi xấu xí và trông thật gớm ghiếc ư? Mọi loài đều xa lánh tôi nên tôi tìm tới đây.

- Xấu xí và gớm ghiếc à? Không hề! Bạn là một con cơm nguội rất đẹp đấy, rồi bạn sẽ thành một con chuồn chuồn tuyệt đẹp cho coi!

- Bạn gọi tớ là “Cơm Nguội” à? Có nghĩa là còn có những con cơn nguội khác giống như tớ phải không? Và tớ sẽ trở thành những con chuồn chuồn đang bay trên kia à? Có thật như thế không? Bạn không lừa tớ chứ!?

- Ôi, bạn thật ngốc! Bạn đúng là con cơm nguội duy nhất ở cái ao này nên có lẽ không biết là phải. Cái ao trước đây tớ ở, những con cơm nguội như bạn nhiều lắm, đến cả hàng trăm con cơ, chính mắt tớ trông thấy chúng lột xác trở thành những con chuồn chuồn tuyệt đẹp rồi bay đi. Chính vì thế chúng kênh kiệu lắm chẳng chịu làm bạn với ai ở đó. Hay chúng mình làm bạn đi, tớ rất thích làm bạn với một con cơm nguội, bạn không chê tớ là một con cá lắm lời chứ!?

- Nếu những lời bạn nói là đúng thì thật tuyệt, tớ rất vui, cảm ơn bạn nhiều lắm, cảm ơn bạn đã đến đây và mang cho tớ những niềm vui lớn như vậy. Không! Phải là niềm hạnh phúc mới đúng, tớ luôn ước ao có được một người bạn. Cá à, chúng mình là bạn nhé.

Từ ngày Cá Nhỏ xuất hiện, cuộc sống của Cơm Nguội thay đổi hẳn. Ngày ngày nó vui vẻ tung tăng bơi lội cùng Cá Nhỏ, tới những nơi mà nó muốn, làm những điều mà nó thích, ở bên cạnh Cá Nhỏ nó chẳng còn quan tâm tới những ánh mắt, những lời nói của lũ tôm cá trong ao … nó vui vẻ với ý nghĩ rồi một ngày nó sẽ trở thành một con chuồn chuồn và hạnh phúc với những giây phút có Cá Nhỏ ở bên.

Thời gian cứ trôi qua … càng ngày Cơm Nguội càng thấy những thay đổi bên trong mình một lớn. Trước đây, khi biết mình sẽ trở thành một con chuồn chuồn, sẽ thoát khỏi cái ao và được bay cao lên những khoảng trời kia khiến nó luôn mong mỏi cái ngày đó sẽ đến, nhưng thời gian ở bên Cá Nhỏ nó mới nhận ra cuộc sống của nó chỉ thật sự bắt đầu khi Cá Nhỏ xuất hiện và sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa nếu không còn Cá Nhỏ … dằn vặt và đau khổ … khoảng trời mà nó từng ước mơ và hạnh phúc đang ở cạnh bên … một cuộc sống mà nó không được lựa chọn sẽ bắt đầu và một tình cảm nó không dám gọi thành tên … nó tìm cách rời xa Cá Nhỏ…

- Này , sao cậu cứ tránh mặt tớ thế?

- …

- Ở bên cạnh tớ cậu không thấy vui phải không?

- Không, không phải, cậu đừng nói thế, ở bên cạnh cậu tớ rất vui …

- Thế tại sao?

- Vì tớ sợ sẽ làm cậu buồn, mình càng có nhiều thời gian vui vẻ bên nhau thì khi tớ phải trở lại với bầu trời trên kia cậu sẽ càng buồn hơn thôi.

- Phải, tớ sẽ rất buồn ... rất buồn cậu ạ! Nhưng tớ sẽ vượt qua được thôi, chỉ cần bây giờ đây cậu luôn ở đó và hãy mỉm cười với tớ mỗi khi có thể. Chỉ cần thế thôi với tớ cũng là đủ rồi…

Cá Nhỏ và Cơm Nguội lặng lẽ đi bên nhau, dẫu cả hai vẫn biết trong lòng còn cả trăm lời muốn nói.

----------------------------------------------------------


- Câu chuyện kết thúc thế nào hả anh? Anh kể tiếp đi!

- À, một chiều kia Chuồn Chuồn tìm về cái ao, nó cất tiếng gọi mãi mà không thể tìm thấy Cá Nhỏ, rồi nó xà xuống đậu ở ngọn cỏ nơi mà trước đây nó đã trút bỏ lớp vỏ để trở thành chuồn chuồn. Cái xác Cơm Nguội xấu xí vẫn đang ôm chặt lấy cây cỏ khiến trong lòng nó dấy lên một nỗi buồn vô bờ khi nhớ tới Cá Nhỏ. Nó bỗng giật mình nhận ra, ngay dưới mặt nước kia Cá Nhỏ đang lặng lẽ nhìn lên cái xác Cơm Nguội, ánh mắt buồn rầu khắc khoải đến thắt lòng. Nó cố gắng hét lên thật to “Cá ơi, tớ là Cơm Nguội đây!” nhưng con cá nhỏ chẳng thể nào nghe thấy được. Ánh mắt nó thật buồn ... rồi nó lặng lẽ bơi đi, lặng tới mức mặt nước chẳng hề có một gợn sóng. Có lẽ nó sợ chỉ một rung động nhỏ thôi cũng có thể làm cái xác kia rơi mất nó sẽ vĩnh viễn không còn được thấy Cơm Nguội mà nó yêu thương...

- ...

- Dẫu có cả bầu trời, con chuồn chuồn vẫn tìm về với cái ao nhỏ mỗi khi chiều xuống, và em có biết tại sao nó cứ búng nước như thể muốn lao xuống thế kia không? Nó muốn lắm lại được là Cơm Nguội, nhưng chẳng thể được nữa rồi - nước với trời một khoảng quá xa xôi…
 
#2
câu chuyện rất cảm động, mình đã đọc câu chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng giờ đọc lại vẫn rất xúc động, bản thân mình cũng đã là một con cơm nguội,
 
#3
câu chuyện rất cảm động, mình đã đọc câu chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng giờ đọc lại vẫn rất xúc động, bản thân mình cũng đã là một con cơm nguội,
Nếu tớ là tác giả câu chuyện, tớ sẽ để Cơm Nguội rong chơi khắp chốn rồi về thuận lại cho Cá Nhỏ nghe ^^
 
#4
một kết thúc như câu chuyện là hợp lý nhất, ai đọc xong cũng tự ngẫm về bản thân mình
 

Nhóc Tigon

k làm những việc vô nghĩa
#5
cá ơi! tớ là cơm nguội đây :(( hay quá!thật xúc động:(
 
#6
Kết thúc ý nghĩa chơ mà :-s không có hậu :(
 

futureprecedor

Đánh thức nhân tài Việt
#7
Sự Tích Chuồn Chuồn

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác, đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắn gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng.".

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng.".

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cưới, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu trên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!".

Thượng đế hài lòng nó: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời...".

PS: Nếu Một Ngày Nào Đó , Bạn Thấy 1 Chú Chuồn Chuồn Đậu Trên Vai Bạn. Thì Đưng Xua Tay Đuổi Đi Hay Bắt.

http://www.youtube.com/watch?v=3MNTa1zCsMY
 
#8
ý nghĩa lắm bạn, nếu diễn đàn này ai cũng có tâm hồn đa cảm như bạn thì sẽ rất ý nghĩa, một cánh chuồn chuồn...........buồn nhưng tâ lắng đọng day dứt................, sẽ có nhiều người bảo rằng chuồn chuồn ngu ngốc, dại gái, khờ khạo để mất đi cuộc sống, nhưng nếu thật sự yêu thương, thật sự đó là tình yêu thì "cuộc sống cần có một tấm lòng, để gió cuốn đi.............và..........yêu là cho rất nhiêu nhưng nhận chẳng bao nhiêu"
 
#9
Hồi nhỏ buổi trưa dù mẹ bắt ngủ cũng trốn đi câu chuồn chuồn với mấy đứa bạn trong xóm, Mồi câu là mấy con ruồi :(
 

manchester_unted

Đang ở trên non
#11
Nhắc đến con Chuồn chuồn, anh chỉ nhớ về 1 trò thời xưa anh hay chơi là bắt Chuồn chuồn rồi bóp cho 2 con mắt nó móp đi, kế đến thả cho nó bay. Bọn anh thường nghếch mặt lên nhìn nó bay lượn lượn đến khi khuất hẳn, rất thú vị.
Nếu hồi bé mà anh đọc đc chuyện này thì chắc có lẽ anh giảm chơi trò đó.
 

Duc Mao

một vợ, một con
#12

Hôm nay tình cờ đọc lại câu chuyện này, quả thực đúng như Người Kể Chuyện mà tôi biết đã từng nói: “Mỗi khi đọc lại một câu chuyện nào đó, cảm nhận của ta về nó sẽ lại một khác.”. Ngày trước, khi mới lần đầu đọc câu chuyện Cánh chuồn cô độc, tôi đã tự nhận ngay mình là Cơm Nguội, bởi chính vẻ ngoài xấu xí và gớm ghiếc của mình. Còn bây giờ đây, sau những trải nghiệm trong cuộc sống cùng với yêu thương, tôi lại ngỡ mình là Cá Nhỏ, lặng lẽ đợi một ngày không bao giờ tới..



- Em có biết con Cơm Nguội không?

- Em không, nó là con gì mà tên lạ vậy anh?

- Ừ, anh cũng đoán là không vì hình như rất ít người gọi nó bằng cái tên như thế. Em có biết con chuồn chuồn lúc bé trông như thế nào không? Lúc còn bé nó trông như những hạt cơm nguội phơi khô vậy, nó sống ở dưới nước cho tới một ngày đủ sức, nó sẽ bò lên một cái cọng bèo hay ngọn cỏ nào đó lột bỏ lớp vỏ xấu xí để trở thành những con chuồn chuồn xinh đẹp nhiều mầu sắc.

- Vậy là cơm nguội là tên anh gọi con ấu trùng của chuồn chuồn khi nó sống dưới nước phải không? Hay nhỉ!

- Ừ, hôm nay anh kể cho em nghe câu chuyện về một con cơm nguội nhé.

----------------------------------------------------


Ngày xưa ở một cái ao nhỏ có một con Cơm Nguội nhỏ xấu xí, hình dạng của nó xấu tới mức chẳng loài nào muốn chơi với nó. Hễ nó bơi tới đâu là những con tôm, con cá đều bơi ra xa, đến cả những con ốc, con cua mình lem luốc bùn nhìn thấy nó cũng tỏ vẻ khinh thường … Buồn lắm, Cơm Nguội xa lánh tất cả, tìm cho mình một góc ao chằng chịt những cây cỏ nước và bèo - nơi chẳng mấy loài lui tới, sống một mình một cuộc sống cô độc và lặng lẽ …

Rồi mùa hạ tới, mang theo những cơn mưa và những con nước nhỏ đổ về cái ao. Rất nhiều tôm cá và những loài khác theo đó tim tới. Cái ao nhỏ chợt nhộn nhịp đông vui hẳn lên, những tưởng cuộc sống của Cơm Nguội cứ mãi tẻ nhạt như thế thì cho đến một ngày… Một con cá nhỏ lạ lẫm lạc bước vào đám cỏ dại, bất ngờ nó nhìn thấy Cơm Nguội. Trong khi con cơm nguội khổ sở tìm cách lẩn trốn thì con cá nhỏ chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên nó tiến lại chỗ con cơm nguội và nói:

- Chào bạn, xin lỗi vì đã làm phiền bạn nhưng quả thật cái ao mới này khiến tớ rất thích thú. Từ hôm theo nước tới đây tớ đã lang thang hết mọi ngóc ngách vậy mà hôm nay tớ mới biết tới chỗ này đấy. Tại sao bạn lại sống ở một nơi tách biệt và buồn tẻ như thế này?

- Bạn không thấy tôi xấu xí và trông thật gớm ghiếc ư? Mọi loài đều xa lánh tôi nên tôi tìm tới đây.

- Xấu xí và gớm ghiếc à? Không hề! Bạn là một con cơm nguội rất đẹp đấy, rồi bạn sẽ thành một con chuồn chuồn tuyệt đẹp cho coi!

- Bạn gọi tớ là “Cơm Nguội” à? Có nghĩa là còn có những con cơn nguội khác giống như tớ phải không? Và tớ sẽ trở thành những con chuồn chuồn đang bay trên kia à? Có thật như thế không? Bạn không lừa tớ chứ!?

- Ôi, bạn thật ngốc! Bạn đúng là con cơm nguội duy nhất ở cái ao này nên có lẽ không biết là phải. Cái ao trước đây tớ ở, những con cơm nguội như bạn nhiều lắm, đến cả hàng trăm con cơ, chính mắt tớ trông thấy chúng lột xác trở thành những con chuồn chuồn tuyệt đẹp rồi bay đi. Chính vì thế chúng kênh kiệu lắm chẳng chịu làm bạn với ai ở đó. Hay chúng mình làm bạn đi, tớ rất thích làm bạn với một con cơm nguội, bạn không chê tớ là một con cá lắm lời chứ!?

- Nếu những lời bạn nói là đúng thì thật tuyệt, tớ rất vui, cảm ơn bạn nhiều lắm, cảm ơn bạn đã đến đây và mang cho tớ những niềm vui lớn như vậy. Không! Phải là niềm hạnh phúc mới đúng, tớ luôn ước ao có được một người bạn. Cá à, chúng mình là bạn nhé.

Từ ngày Cá Nhỏ xuất hiện, cuộc sống của Cơm Nguội thay đổi hẳn. Ngày ngày nó vui vẻ tung tăng bơi lội cùng Cá Nhỏ, tới những nơi mà nó muốn, làm những điều mà nó thích, ở bên cạnh Cá Nhỏ nó chẳng còn quan tâm tới những ánh mắt, những lời nói của lũ tôm cá trong ao … nó vui vẻ với ý nghĩ rồi một ngày nó sẽ trở thành một con chuồn chuồn và hạnh phúc với những giây phút có Cá Nhỏ ở bên.

Thời gian cứ trôi qua … càng ngày Cơm Nguội càng thấy những thay đổi bên trong mình một lớn. Trước đây, khi biết mình sẽ trở thành một con chuồn chuồn, sẽ thoát khỏi cái ao và được bay cao lên những khoảng trời kia khiến nó luôn mong mỏi cái ngày đó sẽ đến, nhưng thời gian ở bên Cá Nhỏ nó mới nhận ra cuộc sống của nó chỉ thật sự bắt đầu khi Cá Nhỏ xuất hiện và sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa nếu không còn Cá Nhỏ … dằn vặt và đau khổ … khoảng trời mà nó từng ước mơ và hạnh phúc đang ở cạnh bên … một cuộc sống mà nó không được lựa chọn sẽ bắt đầu và một tình cảm nó không dám gọi thành tên … nó tìm cách rời xa Cá Nhỏ…

- Này , sao cậu cứ tránh mặt tớ thế?

- …

- Ở bên cạnh tớ cậu không thấy vui phải không?

- Không, không phải, cậu đừng nói thế, ở bên cạnh cậu tớ rất vui …

- Thế tại sao?

- Vì tớ sợ sẽ làm cậu buồn, mình càng có nhiều thời gian vui vẻ bên nhau thì khi tớ phải trở lại với bầu trời trên kia cậu sẽ càng buồn hơn thôi.

- Phải, tớ sẽ rất buồn ... rất buồn cậu ạ! Nhưng tớ sẽ vượt qua được thôi, chỉ cần bây giờ đây cậu luôn ở đó và hãy mỉm cười với tớ mỗi khi có thể. Chỉ cần thế thôi với tớ cũng là đủ rồi…

Cá Nhỏ và Cơm Nguội lặng lẽ đi bên nhau, dẫu cả hai vẫn biết trong lòng còn cả trăm lời muốn nói.

----------------------------------------------------------


- Câu chuyện kết thúc thế nào hả anh? Anh kể tiếp đi!

- À, một chiều kia Chuồn Chuồn tìm về cái ao, nó cất tiếng gọi mãi mà không thể tìm thấy Cá Nhỏ, rồi nó xà xuống đậu ở ngọn cỏ nơi mà trước đây nó đã trút bỏ lớp vỏ để trở thành chuồn chuồn. Cái xác Cơm Nguội xấu xí vẫn đang ôm chặt lấy cây cỏ khiến trong lòng nó dấy lên một nỗi buồn vô bờ khi nhớ tới Cá Nhỏ. Nó bỗng giật mình nhận ra, ngay dưới mặt nước kia Cá Nhỏ đang lặng lẽ nhìn lên cái xác Cơm Nguội, ánh mắt buồn rầu khắc khoải đến thắt lòng. Nó cố gắng hét lên thật to “Cá ơi, tớ là Cơm Nguội đây!” nhưng con cá nhỏ chẳng thể nào nghe thấy được. Ánh mắt nó thật buồn ... rồi nó lặng lẽ bơi đi, lặng tới mức mặt nước chẳng hề có một gợn sóng. Có lẽ nó sợ chỉ một rung động nhỏ thôi cũng có thể làm cái xác kia rơi mất nó sẽ vĩnh viễn không còn được thấy Cơm Nguội mà nó yêu thương...

- ...

- Dẫu có cả bầu trời, con chuồn chuồn vẫn tìm về với cái ao nhỏ mỗi khi chiều xuống, và em có biết tại sao nó cứ búng nước như thể muốn lao xuống thế kia không? Nó muốn lắm lại được là Cơm Nguội, nhưng chẳng thể được nữa rồi - nước với trời một khoảng quá xa xôi…
các bạn viết hay thiệt đó. tui cũng dân làm báo mà viết không được nè. bày cho tui viết với nhe
 

Duc Mao

một vợ, một con
#13
Nhắc đến con Chuồn chuồn, anh chỉ nhớ về 1 trò thời xưa anh hay chơi là bắt Chuồn chuồn rồi bóp cho 2 con mắt nó móp đi, kế đến thả cho nó bay. Bọn anh thường nghếch mặt lên nhìn nó bay lượn lượn đến khi khuất hẳn, rất thú vị.
Nếu hồi bé mà anh đọc đc chuyện này thì chắc có lẽ anh giảm chơi trò đó.
Các bác có nhớ chuyện nghịc mệ con ở quê ta khoong?
cũng giống bắt con chuồn chuồn đó