Phương xa Qua ngồi nhớ Bậu
Cười vui cơn gió ngày nào
Làm duyên Chân trần mặc mấn
Gió đùa gió tốc lên cao...
Thẹn thùng Bậu se vạt áo
Qua cười lung linh trời sao
Thương lắm cái người "đằng hắng"
Đêm đêm nhón gót bờ rào...
Lăm lăm tay cầm khúc gỗ
Cứ như sắp sửa oánh nhau
Nhìn trước, ngó sau, hôn vội
Ngọt ngào đêm tỏa hương cau
Cười vui cơn gió ngày nào
Làm duyên Chân trần mặc mấn
Gió đùa gió tốc lên cao...
Thẹn thùng Bậu se vạt áo
Qua cười lung linh trời sao
Thương lắm cái người "đằng hắng"
Đêm đêm nhón gót bờ rào...
Lăm lăm tay cầm khúc gỗ
Cứ như sắp sửa oánh nhau
Nhìn trước, ngó sau, hôn vội
Ngọt ngào đêm tỏa hương cau

Trách gió sao không tốc hết.
Để xem cẳng Bậu ra sao ?
Có thon như là đùi ếch...
Chưa coi... đã sập xuống nào...

Áo xống cần chi che hết...
Hở ra cho gió hắn vào...
Hương thơm từ đâu nhè nhẹ...
Phải chăng từ mấy núm cau...

Qua cầu xông xênh mình Bậu.
Gió bay cuốn mấn lên trời...
Qua nhìn mà không tin nổi...
Trời, Đất nghiêng ngả, chơi vơi...

(thế thôi...)