Cuộc sống thay đổi và con người cũng thay đổi hả anh? Từ lúc nào em đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em không còn giống như trước đây nữa. Em hỏi anh rằng "anh còn yêu em nữa không?" anh trả lời rằng: "anh vẫn yêu em, sẽ mãi như thế " điều đó làm cho em rất vui và tin tưởng vào tình cảm của hai đứa mình. Có lúc em ngồi một mình và nghĩ vu vơ, mình quen nhau đã được 3 năm tròn nhưng cũng đã 4 cái tết trôi qua rồi, em vẫn còn nhớ có lúc anh chọc em, anh bảo:
-mình yêu nhau năm năm thì cưới nhé.
-ngốc ak, đợi anh lâu quá em già, em xấu thì sao?
-anh cười...
Ba năm trôi qua, đủ để em hiểu về con người anh, một người con trai tốt. Anh là một người con trai lạnh lùng nhưng rất tình cảm, anh không thể hiện tình cảm của mình nhưng em cảm nhận được ở anh sự quan tâm và lo lắng cho em. Anh gọi em là nhok, mới đầù em gét lắm nhưng bây giờ cũng quen rồi. Cô bé nhok có chuyện gì cũng kể hết cho anh nghe, mua cái gì mới cũng khoe với anh liền, có lúc giận dỗi ai đấy hay buồn vu vơ em lại tìm đến anh, gọi điện cho anh khóc huhu nữa chứ. Em cũng chẳng nhớ là mình đã gọi điện cho anh khóc bao nhiêu lần nữa, mỗi lần em có chuyện gì buồn chưa nói anh đã biết rồi, anh bảo: em lúc nào chả vậy. Chỉ cần nghe cái giọng điệu em nói là anh đã biết em đang buồn hay đang vui rồi. lúc nào em cũng thế, đa sầu, đa cảm phải không anh.
Ngày xưa, mình nằm nhắn tin tới 1,2h sáng mới chịu đi ngủ, nói chuyện với anh em chẳng buồn ngủ gì cả, những câu chuyện cứ kéo dài mãi, anh hỏi em:
-em buồn ngủ chưa?
-chưa
-anh buồn ngủ chưa?
-chưa em ak, vậy là mình lại nói chuyện tiếp, tới lúc em nằm đợi tin nhắn của anh mà ngủ quên lúc nào chẳng nhớ nữa, để rồi sáng mai tỉnh dậy nhớ ra là đêm qua mình đang nhắn tin với anh thì ngủ lúc nào luôn chứ.
. Anh bảo, nhắn tin với anh lúc nào em cũng ngủ, em cười, thương anh quá, phải đợi tin nhắn của em mà em lại ngủ rồi chứ!
Có lúc mình giận nhau, phải chăng anh là con trai nên ít thể hiện tình cảm, còn em là con gái, lúc nào cũng muốn được yêu thương nhất, quan tâm nhất, và lúc nào cũng muốn anh chiều chuộng em nhất, vì vậy mà thỉnh thoảng mình lại giận nhau anh nhỉ, có phải em sai nhiều hơn không mà em giận anh trước xong rồi lại là người nhắn tin làm lành với anh trước vậy nhỉ, tuyên bố giận anh thế thôi, chứ lúc giận em nhớ anh lắm. Có lúc anh và em giận nhau, gét quá em bảo ko thèm nhắn tin với anh nữa, lúc đó em giận thật, đến cả tháng trôi qua mình chẳng nói chuyện với nhau thì lúc đó anh lại nhắn tin làm lành với em trước. Lần này em là người chiến thắng. hihi.
Đó là ngày trước thôi, còn bây giờ khác rồi, anh bảo vẫn yêu em mà sao em thấy tình cảm anh dành cho em sao thiếu vắng một thứ gì đấy, em cảm nhận được anh ak. Bây giờ tối tối mình ko còn ôm điện thoại để nhắn tin nữa, có chăng cũng chỉ là mấy tin nhắn hỏi thăm qua lại thôi, em học, anh bận làm việc. có phải anh và em hiểu nhau quá rồi, và cuộc sống với những bộn bề khiến mình càng cách xa nhau phải không anh?. Anh bảo với em lớn rồi, đâu còn trẻ con mãi được. Anh ra trường rồi, phải đi làm, công việc ở công ty bận rộn cả ngày, còn em vẫn đi học, năm ba rồi, đang trong giai đoạn sáng ăn thấy thơ, nằm ngủ mơ thấy sách, trong khi em ngập ngụa với bài vở thi thố mà vẫn cố gắng quan tâm anh bằng mọi cách, còn anh không biết là bận rộn công việc hay đang rảnh rỗi nhởn nhơ mà đôi khi thờ ơ lạnh lẽo. Có khi em nhắn tin cho anh mà chẳng thấy anh trả lời, lúc đó em buồn, rồi lại tự an ủi, anh bận việc lắm mà, cái tính anh là thế, lanh lùng, chẳng quan tâm em gì cả, làm việc là chẳng để ý tới chuyện gì. giận dỗi, buồn một tí, để rồi lúc đêm khuya đi ngủ mới thấy tin nhắn của anh. Sao đáng gét thật đấy, nhưng em vẫn yêu anh, không anh thì không ai khác. Có phải cuộc sống thay đổi, con người cũng thay đổi không anh?
Em vẫn yêu anh, trong veo như ngày nào, em vẫn tin em là người hiểu anh nhất, và anh vẫn là anh của ngày nào, cho dù cuộc sống thay đổi, con người thay đổi, nhưng tình cảm anh và em sẽ không bao giờ thay đổi. " Anh vẫn yêu em, sẽ mãi như thế". Em tin là vậy.
-mình yêu nhau năm năm thì cưới nhé.
-ngốc ak, đợi anh lâu quá em già, em xấu thì sao?
-anh cười...
Ba năm trôi qua, đủ để em hiểu về con người anh, một người con trai tốt. Anh là một người con trai lạnh lùng nhưng rất tình cảm, anh không thể hiện tình cảm của mình nhưng em cảm nhận được ở anh sự quan tâm và lo lắng cho em. Anh gọi em là nhok, mới đầù em gét lắm nhưng bây giờ cũng quen rồi. Cô bé nhok có chuyện gì cũng kể hết cho anh nghe, mua cái gì mới cũng khoe với anh liền, có lúc giận dỗi ai đấy hay buồn vu vơ em lại tìm đến anh, gọi điện cho anh khóc huhu nữa chứ. Em cũng chẳng nhớ là mình đã gọi điện cho anh khóc bao nhiêu lần nữa, mỗi lần em có chuyện gì buồn chưa nói anh đã biết rồi, anh bảo: em lúc nào chả vậy. Chỉ cần nghe cái giọng điệu em nói là anh đã biết em đang buồn hay đang vui rồi. lúc nào em cũng thế, đa sầu, đa cảm phải không anh.
Ngày xưa, mình nằm nhắn tin tới 1,2h sáng mới chịu đi ngủ, nói chuyện với anh em chẳng buồn ngủ gì cả, những câu chuyện cứ kéo dài mãi, anh hỏi em:
-em buồn ngủ chưa?
-chưa
-anh buồn ngủ chưa?
-chưa em ak, vậy là mình lại nói chuyện tiếp, tới lúc em nằm đợi tin nhắn của anh mà ngủ quên lúc nào chẳng nhớ nữa, để rồi sáng mai tỉnh dậy nhớ ra là đêm qua mình đang nhắn tin với anh thì ngủ lúc nào luôn chứ.

Có lúc mình giận nhau, phải chăng anh là con trai nên ít thể hiện tình cảm, còn em là con gái, lúc nào cũng muốn được yêu thương nhất, quan tâm nhất, và lúc nào cũng muốn anh chiều chuộng em nhất, vì vậy mà thỉnh thoảng mình lại giận nhau anh nhỉ, có phải em sai nhiều hơn không mà em giận anh trước xong rồi lại là người nhắn tin làm lành với anh trước vậy nhỉ, tuyên bố giận anh thế thôi, chứ lúc giận em nhớ anh lắm. Có lúc anh và em giận nhau, gét quá em bảo ko thèm nhắn tin với anh nữa, lúc đó em giận thật, đến cả tháng trôi qua mình chẳng nói chuyện với nhau thì lúc đó anh lại nhắn tin làm lành với em trước. Lần này em là người chiến thắng. hihi.
Đó là ngày trước thôi, còn bây giờ khác rồi, anh bảo vẫn yêu em mà sao em thấy tình cảm anh dành cho em sao thiếu vắng một thứ gì đấy, em cảm nhận được anh ak. Bây giờ tối tối mình ko còn ôm điện thoại để nhắn tin nữa, có chăng cũng chỉ là mấy tin nhắn hỏi thăm qua lại thôi, em học, anh bận làm việc. có phải anh và em hiểu nhau quá rồi, và cuộc sống với những bộn bề khiến mình càng cách xa nhau phải không anh?. Anh bảo với em lớn rồi, đâu còn trẻ con mãi được. Anh ra trường rồi, phải đi làm, công việc ở công ty bận rộn cả ngày, còn em vẫn đi học, năm ba rồi, đang trong giai đoạn sáng ăn thấy thơ, nằm ngủ mơ thấy sách, trong khi em ngập ngụa với bài vở thi thố mà vẫn cố gắng quan tâm anh bằng mọi cách, còn anh không biết là bận rộn công việc hay đang rảnh rỗi nhởn nhơ mà đôi khi thờ ơ lạnh lẽo. Có khi em nhắn tin cho anh mà chẳng thấy anh trả lời, lúc đó em buồn, rồi lại tự an ủi, anh bận việc lắm mà, cái tính anh là thế, lanh lùng, chẳng quan tâm em gì cả, làm việc là chẳng để ý tới chuyện gì. giận dỗi, buồn một tí, để rồi lúc đêm khuya đi ngủ mới thấy tin nhắn của anh. Sao đáng gét thật đấy, nhưng em vẫn yêu anh, không anh thì không ai khác. Có phải cuộc sống thay đổi, con người cũng thay đổi không anh?
Em vẫn yêu anh, trong veo như ngày nào, em vẫn tin em là người hiểu anh nhất, và anh vẫn là anh của ngày nào, cho dù cuộc sống thay đổi, con người thay đổi, nhưng tình cảm anh và em sẽ không bao giờ thay đổi. " Anh vẫn yêu em, sẽ mãi như thế". Em tin là vậy.