Tuyển tập truyện ngắn và thơ của Đàm Huy Đông bạn thân anh 
1. Ba mối tình đầu của tôi
Tôi bị Thần Tình điểm danh từ năm lên bốn tuổi, lúc đang học mẫu giáo nhỡ ở trường Mầm non. Ngày bé, tôi khá nhanh nhẹn, xinh xẻo và sạch sẽ, nói tóm lại là trông tôi có vẻ sáng bóng hơn lũ bạn, điều đó dễ hiểu thôi vì mẹ tôi là giáo viên mà lỵ. Tôi nhớ như in rằng, ngày ấy, tôi được cô giáo chọn làm tổ trưởng tổ Gà Con. Tổ trưởng nghĩa là oai lắm, được đứng đầu hàng, được khám tay các bạn xem có vệ sinh và được cầm cờ thi đua cho tổ. Mỗi lần chơi trò đoàn tàu hỏa lại được làm đầu tàu, tay xoay tròn như người ta cuộn dây, miệng kêu tu tu, xình xịch, oai đáo để.
Ngày ấy, trái tim non nớt của tôi như bị sặc nước trước nàng - Thủy ngố - tổ trưởng tổ Chim Non.
Nàng cũng đáp lại tình yêu của tôi. Hôm nào tan lớp về hai đứa cũng nắm tay nhau, lũn cũn và ríu rít trên con đường đất gồ ghề đầy ổ gà, ổ cẩu.
Bố tôi đi bộ đội xa tút lút, hết giải phóng miền Nam lại sang Campuchia. Thỉnh thoảng, có người cùng đơn vị với bố tôi ghé qua nhà lại cho gói kẹo. “Ngày xưa kẹo không dễ kiếm như bây giờ”, vì thế, mỗi lần có kẹo, tôi đều tìm cách giữ cho người yêu. Sợ bị mẹ phát hiện, tôi thường ngậm kẹo trong mồm rồi nhân lúc mẹ không chú ý, nhè ra, gói vào giấy, bỏ vào túi và mang đến lớp, rủ nàng vào một góc, hai đứa cùng mút chung chiếc kẹo. Tôi ngậm một lúc rồi lại tới phiên nàng, cứ thế đến bao giờ chẳng còn gì để mút nữa.
Một hôm, mẹ tôi đi vắng, tôi quyết định tự tay làm cho Thủy ngố một món kẹo đặc biệt. Tôi mở lọ đường thốt nốt, xúc một thìa lớn, cho vào một cái chén con, đổ thêm một ít muối và cho một chút mì chính [1] (bấy giờ mì chính hiếm lắm), cuối cùng xúc thêm một thìa mắm tôm, trộn đều tất cả lên và gói vào một tờ giấy. Tôi giấu kín món kẹo đặc biệt của mình và mong ngày mai đến lớp. Hôm sau, tôi vừa khoanh tay chào: “Cô ạ!”, vừa đảo mắt tìm nàng. Nhìn thấy tôi đến, nàng phập phồng cánh mũi, gạt những đứa bạn gái sang một bên và chạy đến tôi. Tôi dúi vào tay nàng một gói giấy ướt nhèo. Nàng mở ra :
- Kẹo gì thế?
- Kẹo đặc biệt đấy. Chúng mình liếm đi.
- Bạn liếm trước đi! - Nàng nhìn món kẹo của tôi bằng cái nhìn e ngại.
Tôi thè lưỡi. Kinh quá. Nhưng lại sợ nàng chê, tôi nói :
- Ngon cực. Thủy liếm đi!
Nàng cười, thè cái lưỡi đo đỏ, nho nhỏ, xinh xinh ra và quét một nhát khá là “đường cày đảm đang”. Ô kìa! Mắt nàng méo rẹo méo rọ, miệng nhổ phì phì. Nàng gào lên :
- Kinh quá! Tao không thèm chơi với mày nữa!
Khốn khổ chưa! Nàng lại còn xưng tao với tôi đấy. Chẳng bù cho mọi hôm chơi trò cô dâu chú rể, bố mẹ búp bê, nàng gọi tên tôi ngọt xớt. Tôi đứng ngẩn tò te, hết nhìn nàng lũn cũn chạy vào trong lớp lại nhìn món kẹo đặc biệt của mình.
Suốt ngày hôm ấy, nàng không thèm chơi với tôi. Nàng cặp kè với thằng Tuấn bệu. Cái thằng Tuấn bệu thì có ra cái gì cơ chứ, suốt ngày thò lò mũi xanh, có hôm còn đùn cả ra ghế, chẳng biết chơi trò gì cả. Chơi trò “chim bay cò bay”, cô giáo hô gì nó cũng bảo là bay. Gà bay, bò bay, nhà cửa nó cũng bảo là bay. Thế mà nàng lại chơi với nó mới cay chứ. Hễ tôi cứ lảng vảng đến gần là hai đứa chúng nó hát :
- Cạch từ nhà, cạch ra đến chợ, cạch con trâu, cạch con gà, cút thật xa là cút thật xa...
Tôi tức lắm, chỉ mặt thằng Tuấn bệu bảo :
- Mày cút đi. Thủy ngố là vợ tao chứ!
Thằng kia thấy tôi hung hăng thì dường như cũng hơi sợ, lùi lại, nhưng ai dè nàng vênh mặt, cong môi lên chua chát :
- Tao không thèm chơi với mày nữa. Hôm nay, tao với Tuấn là cô dâu chú rể.
Hừ, tôi xì vào mặt nàng :
- Cô dâu chú rể đội rế qua cầu.
Rồi quay ngoắt đi. Ấy là tôi đã ra cái điều khinh chúng nó, không thèm chấp chúng nó, thế mà tôi vừa quay đi được hai bước thì chúng nó hát :
- Quạ quạ quạ... Bố mày chết trên cầu Việt Trì. Đêm 30 đánh điện về nhà, cả nhà mày làm một đám ma...
Ơ, quân này láo! Tôi quay ngoắt lại :
- Tao đấm mày chết!
Ngờ đâu, thằng kia ra tay trước.
Tôi ngã vật xuống.
Lần ấy, tôi bị gãy răng và ngất xỉu. Sau này, tôi thấy bảo Thủy ngố đã khóc như mưa vì tưởng tôi “vong mạng”. A thế ra...
Nghỉ một tuần, tôi mới lại đến lớp, chẳng thấy Thủy ngố đâu. Lại phải mấy hôm sau, tôi mới dám hỏi mẹ. Mẹ tôi bảo nhà Thủy đã đi vào Lâm Đồng. Lâm Đồng? Trong trí óc tuổi thơ tôi, đó là một nơi nào đó tít tắp xa xôi. Lớn lên, tôi mới biết gia đình Thủy đi xây dựng vùng kinh tế mới. Mối tình ngậm kẹo của tôi thế là tan vỡ. Nó có cả dư vị ngọt ngào lẫn đắng cay, cả máu và nước mắt...
Suốt thời gian từ Mẫu giáo lớn đến năm lớp bốn, trái tim tôi ngủ yên. Nhưng năm lớp 5 thì “trái tim mùa đông” của tôi đã trở thành “trái tim biết khóc”. Tôi và Hà, một lớp trưởng, một lớp phó văn nghệ cùng được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi của huyện. Chúng tôi phải về huyện tập trung ôn luyện một tháng liền. Cả lớp có mười đứa thì tám đứa kia đều loanh quanh ở thị trấn, chỉ có tôi và Hà ở xa, phải trọ học. Nhiều lúc nhớ nhà, Hà khóc hu hu, tôi - con trai - bản lĩnh có thừa, dỗ dành Hà và cầm khăn lau nước mắt cho hai đứa.
Tôi và Hà yêu nhau. Nhiều lúc tôi ước ao giá có thể biến Hà thành con búp bê để giấu vào tủ kính. Còn Hà yêu tôi như yêu con gấu bông của nàng. Tôi vẽ vào sổ của Hà cây dừa có bốn tàu lá lơ phơ cùng hai vòng tròn làm quả. Hà chép cho tôi bài thơ “Đám ma bác giun”. Khóa học kết thúc, tình yêu của chúng tôi càng đằm thắm hơn. Cái bím tóc đuôi gà của Hà bao lần ngọ nguậy trong những giấc mơ tôi. Lên lớp sáu, chúng tôi vẫn học cùng nhau.
Một lần tôi đến nhà Hà chơi. Nhà Hà khá khang trang với mảnh vườn nhỏ xinh xinh trước cửa. Cạnh bờ rào có cây cam Đường Canh sai trĩu quả. Tôi thèm ăn mà nàng đâu có hay! Ngồi bên nàng, cạnh bàn học mà lòng tôi mơ hoài về trái cam. Nước bọt tôi ứa ra. Nàng vẫn chăm chỉ làm bài ngữ pháp. Tôi vụt nghĩ ra một kế. Tôi chỉ tay ra cổng bảo :
- Ơ, có bà ăn xin ngoài cổng kìa!
Nàng bảo :
- Bịa, ngồi đây nhìn sao được.
- Có thật không nhìn được không?
- Thật!
- Chắc chứ?
- Chắc!
Chỉ chờ có thế, tôi đứng lên nói với nàng :
- Ừ, tớ đùa đấy. Thôi tớ về, chiều đi học.
Nàng gật đầu. Tôi nhẹ nhàng như một chú mèo đi ra cổng, cẩn thận ngoái đầu lại, rồi khẽ khàng vạch rào, chui nửa người qua, tay với một quả cam. Chợt :
- Gâu!
Tôi chưa kịp định thần thì đã nghe mông đau nhói. Con chó Vàng vạn lần đáng nguyền rủa nhà nàng đã ngoạm tôi không một chút nể nang. (Mà sao tôi lại quên không để ý nó nhỉ). Tôi sợ tái mặt, hét ầm lên. Vừa lúc ấy bố nàng về đến cổng. Bị bắt quả tang, lại bị chó cắn, thế là tình tan.
Năm tôi học lớp 9, tôi bắt đầu quậy phá. Là lớp trưởng, tôi đồng thời là kẻ cầm đầu của những phi vụ phá phách. Nhớ một lần nhà trường sửa lán để xe, vôi vữa ngổn ngang. Mà lán để xe thì ở ngay trước cửa nhà vệ sinh. Cũng phải nói thêm rằng tôi là một trong số ít những học sinh mang xe đạp đến trường, vì chúng tôi học ở trường xã, bọn nhà gần dĩ nhiên là không đi xe. Hôm ấy, ra lấy xe cùng hai thằng bạn, nhìn thấy cảnh vôi vữa tung tóe, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ. Tôi lấy gạch non viết lên tường nhà vệ sinh một dòng to đùng: “Đang sửa lại nền. Cấm vào nhà vệ sinh”. Thế là bao nhiêu đứa tưởng thật. Nhất là bọn lớp sáu cứ đứng ngoài mà phun như vòi cứu hỏa.
Có một lần, vì sợ bị ghi vào sổ đầu bài, tôi đã nháy bọn chúng giấu tịt sổ đi. Lan - cô bé giữ sổ - tưởng mất, ngồi khóc ti tỉ. Tôi nhìn thấy em khóc, bỗng thấy thương vô hạn. Một tình cảm đặc biệt sóng sánh trào dâng. Tôi bắt đầu để ý đến em.
Tôi yêu Lan cháy trụi cả tâm hồn và tôi đinh ninh rằng tôi sinh ra là để cho em, à không, em sinh ra là để cho tôi. Rằng vì Lan, tôi có thể chết ngay lập tức. Tôi muốn quan tâm đến em, tôi muốn cho em chép bài, nhưng tôi không biết làm thế nào. Thế là tôi cố tỏ ra lạnh nhạt với em, thù oán em. Trong lớp có tên Long cũng thích em. Hắn luôn sán lại gần em, trêu chọc em, giấu dép của em. Đúng là trẻ ranh. Tôi cắn răng vào gán ghép Long - Lan. Người ta không ai biết rằng tôi cay cú tới mức nào. Ngày ấy, tôi hay phải băm bèo cho lợn và mỗi lần băm tôi lại nghĩ rằng tôi đang nện vào mặt tên tình địch. Gương mặt em cứ ám ảnh những giấc mơ của tôi. Cái gương mặt mà tôi vẫn bảo với bạn bè là kênh kênh, đáng ghét. Cái gương mặt mà tôi nhớ đến quắt tai mỗi lần em nghỉ học. Một buổi tối, sau khi đã viết tên em kín sáu trang giấy, tôi đã quyết định phải nói thẳng vào mặt em là: “Tôi thích em”. Và tôi đã viết một bài thơ, một bài thơ tình “vô thiên lủng”. Tôi viết như thế này:
Lan là bông hoa thơm ngát
Giữa cuộc đời khoe sắc tỏa hương
Tớ mong được hái về bên nớ
Cho lòng tớ thỏa những nhớ thương.
Ở trên, tôi vẽ một bông hoa và cẩn thận ghi chú là hoa hồng. Ở dưới, tôi vẽ một mũi tên xuyên qua hai trái tim và trích dẫn hai câu thơ bất hủ: “Bỏ tiền trong túi làm chi? Mua chai thuốc chuột phòng khi thất tình”. Ý tôi muốn thông báo rằng nếu nàng từ chối thì tôi sẽ... tự tử. Và thế rồi, hôm sau, tôi đã kẹp lá thư của tôi vào cuốn vở của nàng. Tôi đợi. Một, hai, ba, bốn ngày mà nàng vẫn lặng thinh. Đúng lúc tôi định gửi cho nàng thể loại văn xuôi thì thứ bảy...
Giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm sau khi nhận xét công việc của lớp đã thuyết giảng rất lâu rằng thì là còn bé chưa được nghĩ đến chuyện yêu đương nhăng nhít. Cô nói chung chung như thế mà tôi có cảm giác cô chỉ nói cho một mình tôi nghe. Cuối cùng cô hạ giọng để kết thúc vấn đề :
- Tôi biết lớp ta có một vài anh đã yêu, lại còn làm thơ gửi bạn Lan, làm ảnh hưởng đến học tập của bạn. Rất may, Lan đã thấy những thứ ấy thật nhố nhăng nên đã đem nộp cho tôi và xin tôi không kỷ luật người viết. Có đúng thế không Lan...
Lan đứng lên :
- Thưa cô, em cũng thấy là nhố nhăng...
Mọi con mắt đổ dồn vào Long. Tội nghiệp cho thằng bé...
Còn tôi, những gì tôi mộng tưởng về Lan ầm ầm đổ vỡ. Một tấm lòng mà đáng gọi là nhố nhăng sao? Tôi thấy ân hận, ân hận vô cùng. Thế là xong một tình yêu!
“Tháng năm - những dấu chân người cũng bụi mờ”. Có phải ai cũng có một thời khờ khạo, những tình yêu chưa phải tình yêu, những buồn vui ấu thơ một thuở, để xa rồi còn mãi nhớ dấu yêu?

1. Ba mối tình đầu của tôi
Tôi bị Thần Tình điểm danh từ năm lên bốn tuổi, lúc đang học mẫu giáo nhỡ ở trường Mầm non. Ngày bé, tôi khá nhanh nhẹn, xinh xẻo và sạch sẽ, nói tóm lại là trông tôi có vẻ sáng bóng hơn lũ bạn, điều đó dễ hiểu thôi vì mẹ tôi là giáo viên mà lỵ. Tôi nhớ như in rằng, ngày ấy, tôi được cô giáo chọn làm tổ trưởng tổ Gà Con. Tổ trưởng nghĩa là oai lắm, được đứng đầu hàng, được khám tay các bạn xem có vệ sinh và được cầm cờ thi đua cho tổ. Mỗi lần chơi trò đoàn tàu hỏa lại được làm đầu tàu, tay xoay tròn như người ta cuộn dây, miệng kêu tu tu, xình xịch, oai đáo để.
Ngày ấy, trái tim non nớt của tôi như bị sặc nước trước nàng - Thủy ngố - tổ trưởng tổ Chim Non.
Nàng cũng đáp lại tình yêu của tôi. Hôm nào tan lớp về hai đứa cũng nắm tay nhau, lũn cũn và ríu rít trên con đường đất gồ ghề đầy ổ gà, ổ cẩu.
Bố tôi đi bộ đội xa tút lút, hết giải phóng miền Nam lại sang Campuchia. Thỉnh thoảng, có người cùng đơn vị với bố tôi ghé qua nhà lại cho gói kẹo. “Ngày xưa kẹo không dễ kiếm như bây giờ”, vì thế, mỗi lần có kẹo, tôi đều tìm cách giữ cho người yêu. Sợ bị mẹ phát hiện, tôi thường ngậm kẹo trong mồm rồi nhân lúc mẹ không chú ý, nhè ra, gói vào giấy, bỏ vào túi và mang đến lớp, rủ nàng vào một góc, hai đứa cùng mút chung chiếc kẹo. Tôi ngậm một lúc rồi lại tới phiên nàng, cứ thế đến bao giờ chẳng còn gì để mút nữa.
Một hôm, mẹ tôi đi vắng, tôi quyết định tự tay làm cho Thủy ngố một món kẹo đặc biệt. Tôi mở lọ đường thốt nốt, xúc một thìa lớn, cho vào một cái chén con, đổ thêm một ít muối và cho một chút mì chính [1] (bấy giờ mì chính hiếm lắm), cuối cùng xúc thêm một thìa mắm tôm, trộn đều tất cả lên và gói vào một tờ giấy. Tôi giấu kín món kẹo đặc biệt của mình và mong ngày mai đến lớp. Hôm sau, tôi vừa khoanh tay chào: “Cô ạ!”, vừa đảo mắt tìm nàng. Nhìn thấy tôi đến, nàng phập phồng cánh mũi, gạt những đứa bạn gái sang một bên và chạy đến tôi. Tôi dúi vào tay nàng một gói giấy ướt nhèo. Nàng mở ra :
- Kẹo gì thế?
- Kẹo đặc biệt đấy. Chúng mình liếm đi.
- Bạn liếm trước đi! - Nàng nhìn món kẹo của tôi bằng cái nhìn e ngại.
Tôi thè lưỡi. Kinh quá. Nhưng lại sợ nàng chê, tôi nói :
- Ngon cực. Thủy liếm đi!
Nàng cười, thè cái lưỡi đo đỏ, nho nhỏ, xinh xinh ra và quét một nhát khá là “đường cày đảm đang”. Ô kìa! Mắt nàng méo rẹo méo rọ, miệng nhổ phì phì. Nàng gào lên :
- Kinh quá! Tao không thèm chơi với mày nữa!
Khốn khổ chưa! Nàng lại còn xưng tao với tôi đấy. Chẳng bù cho mọi hôm chơi trò cô dâu chú rể, bố mẹ búp bê, nàng gọi tên tôi ngọt xớt. Tôi đứng ngẩn tò te, hết nhìn nàng lũn cũn chạy vào trong lớp lại nhìn món kẹo đặc biệt của mình.
Suốt ngày hôm ấy, nàng không thèm chơi với tôi. Nàng cặp kè với thằng Tuấn bệu. Cái thằng Tuấn bệu thì có ra cái gì cơ chứ, suốt ngày thò lò mũi xanh, có hôm còn đùn cả ra ghế, chẳng biết chơi trò gì cả. Chơi trò “chim bay cò bay”, cô giáo hô gì nó cũng bảo là bay. Gà bay, bò bay, nhà cửa nó cũng bảo là bay. Thế mà nàng lại chơi với nó mới cay chứ. Hễ tôi cứ lảng vảng đến gần là hai đứa chúng nó hát :
- Cạch từ nhà, cạch ra đến chợ, cạch con trâu, cạch con gà, cút thật xa là cút thật xa...
Tôi tức lắm, chỉ mặt thằng Tuấn bệu bảo :
- Mày cút đi. Thủy ngố là vợ tao chứ!
Thằng kia thấy tôi hung hăng thì dường như cũng hơi sợ, lùi lại, nhưng ai dè nàng vênh mặt, cong môi lên chua chát :
- Tao không thèm chơi với mày nữa. Hôm nay, tao với Tuấn là cô dâu chú rể.
Hừ, tôi xì vào mặt nàng :
- Cô dâu chú rể đội rế qua cầu.
Rồi quay ngoắt đi. Ấy là tôi đã ra cái điều khinh chúng nó, không thèm chấp chúng nó, thế mà tôi vừa quay đi được hai bước thì chúng nó hát :
- Quạ quạ quạ... Bố mày chết trên cầu Việt Trì. Đêm 30 đánh điện về nhà, cả nhà mày làm một đám ma...
Ơ, quân này láo! Tôi quay ngoắt lại :
- Tao đấm mày chết!
Ngờ đâu, thằng kia ra tay trước.
Tôi ngã vật xuống.
Lần ấy, tôi bị gãy răng và ngất xỉu. Sau này, tôi thấy bảo Thủy ngố đã khóc như mưa vì tưởng tôi “vong mạng”. A thế ra...
Nghỉ một tuần, tôi mới lại đến lớp, chẳng thấy Thủy ngố đâu. Lại phải mấy hôm sau, tôi mới dám hỏi mẹ. Mẹ tôi bảo nhà Thủy đã đi vào Lâm Đồng. Lâm Đồng? Trong trí óc tuổi thơ tôi, đó là một nơi nào đó tít tắp xa xôi. Lớn lên, tôi mới biết gia đình Thủy đi xây dựng vùng kinh tế mới. Mối tình ngậm kẹo của tôi thế là tan vỡ. Nó có cả dư vị ngọt ngào lẫn đắng cay, cả máu và nước mắt...
Suốt thời gian từ Mẫu giáo lớn đến năm lớp bốn, trái tim tôi ngủ yên. Nhưng năm lớp 5 thì “trái tim mùa đông” của tôi đã trở thành “trái tim biết khóc”. Tôi và Hà, một lớp trưởng, một lớp phó văn nghệ cùng được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi của huyện. Chúng tôi phải về huyện tập trung ôn luyện một tháng liền. Cả lớp có mười đứa thì tám đứa kia đều loanh quanh ở thị trấn, chỉ có tôi và Hà ở xa, phải trọ học. Nhiều lúc nhớ nhà, Hà khóc hu hu, tôi - con trai - bản lĩnh có thừa, dỗ dành Hà và cầm khăn lau nước mắt cho hai đứa.
Tôi và Hà yêu nhau. Nhiều lúc tôi ước ao giá có thể biến Hà thành con búp bê để giấu vào tủ kính. Còn Hà yêu tôi như yêu con gấu bông của nàng. Tôi vẽ vào sổ của Hà cây dừa có bốn tàu lá lơ phơ cùng hai vòng tròn làm quả. Hà chép cho tôi bài thơ “Đám ma bác giun”. Khóa học kết thúc, tình yêu của chúng tôi càng đằm thắm hơn. Cái bím tóc đuôi gà của Hà bao lần ngọ nguậy trong những giấc mơ tôi. Lên lớp sáu, chúng tôi vẫn học cùng nhau.
Một lần tôi đến nhà Hà chơi. Nhà Hà khá khang trang với mảnh vườn nhỏ xinh xinh trước cửa. Cạnh bờ rào có cây cam Đường Canh sai trĩu quả. Tôi thèm ăn mà nàng đâu có hay! Ngồi bên nàng, cạnh bàn học mà lòng tôi mơ hoài về trái cam. Nước bọt tôi ứa ra. Nàng vẫn chăm chỉ làm bài ngữ pháp. Tôi vụt nghĩ ra một kế. Tôi chỉ tay ra cổng bảo :
- Ơ, có bà ăn xin ngoài cổng kìa!
Nàng bảo :
- Bịa, ngồi đây nhìn sao được.
- Có thật không nhìn được không?
- Thật!
- Chắc chứ?
- Chắc!
Chỉ chờ có thế, tôi đứng lên nói với nàng :
- Ừ, tớ đùa đấy. Thôi tớ về, chiều đi học.
Nàng gật đầu. Tôi nhẹ nhàng như một chú mèo đi ra cổng, cẩn thận ngoái đầu lại, rồi khẽ khàng vạch rào, chui nửa người qua, tay với một quả cam. Chợt :
- Gâu!
Tôi chưa kịp định thần thì đã nghe mông đau nhói. Con chó Vàng vạn lần đáng nguyền rủa nhà nàng đã ngoạm tôi không một chút nể nang. (Mà sao tôi lại quên không để ý nó nhỉ). Tôi sợ tái mặt, hét ầm lên. Vừa lúc ấy bố nàng về đến cổng. Bị bắt quả tang, lại bị chó cắn, thế là tình tan.
Năm tôi học lớp 9, tôi bắt đầu quậy phá. Là lớp trưởng, tôi đồng thời là kẻ cầm đầu của những phi vụ phá phách. Nhớ một lần nhà trường sửa lán để xe, vôi vữa ngổn ngang. Mà lán để xe thì ở ngay trước cửa nhà vệ sinh. Cũng phải nói thêm rằng tôi là một trong số ít những học sinh mang xe đạp đến trường, vì chúng tôi học ở trường xã, bọn nhà gần dĩ nhiên là không đi xe. Hôm ấy, ra lấy xe cùng hai thằng bạn, nhìn thấy cảnh vôi vữa tung tóe, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ. Tôi lấy gạch non viết lên tường nhà vệ sinh một dòng to đùng: “Đang sửa lại nền. Cấm vào nhà vệ sinh”. Thế là bao nhiêu đứa tưởng thật. Nhất là bọn lớp sáu cứ đứng ngoài mà phun như vòi cứu hỏa.
Có một lần, vì sợ bị ghi vào sổ đầu bài, tôi đã nháy bọn chúng giấu tịt sổ đi. Lan - cô bé giữ sổ - tưởng mất, ngồi khóc ti tỉ. Tôi nhìn thấy em khóc, bỗng thấy thương vô hạn. Một tình cảm đặc biệt sóng sánh trào dâng. Tôi bắt đầu để ý đến em.
Tôi yêu Lan cháy trụi cả tâm hồn và tôi đinh ninh rằng tôi sinh ra là để cho em, à không, em sinh ra là để cho tôi. Rằng vì Lan, tôi có thể chết ngay lập tức. Tôi muốn quan tâm đến em, tôi muốn cho em chép bài, nhưng tôi không biết làm thế nào. Thế là tôi cố tỏ ra lạnh nhạt với em, thù oán em. Trong lớp có tên Long cũng thích em. Hắn luôn sán lại gần em, trêu chọc em, giấu dép của em. Đúng là trẻ ranh. Tôi cắn răng vào gán ghép Long - Lan. Người ta không ai biết rằng tôi cay cú tới mức nào. Ngày ấy, tôi hay phải băm bèo cho lợn và mỗi lần băm tôi lại nghĩ rằng tôi đang nện vào mặt tên tình địch. Gương mặt em cứ ám ảnh những giấc mơ của tôi. Cái gương mặt mà tôi vẫn bảo với bạn bè là kênh kênh, đáng ghét. Cái gương mặt mà tôi nhớ đến quắt tai mỗi lần em nghỉ học. Một buổi tối, sau khi đã viết tên em kín sáu trang giấy, tôi đã quyết định phải nói thẳng vào mặt em là: “Tôi thích em”. Và tôi đã viết một bài thơ, một bài thơ tình “vô thiên lủng”. Tôi viết như thế này:
Lan là bông hoa thơm ngát
Giữa cuộc đời khoe sắc tỏa hương
Tớ mong được hái về bên nớ
Cho lòng tớ thỏa những nhớ thương.
Ở trên, tôi vẽ một bông hoa và cẩn thận ghi chú là hoa hồng. Ở dưới, tôi vẽ một mũi tên xuyên qua hai trái tim và trích dẫn hai câu thơ bất hủ: “Bỏ tiền trong túi làm chi? Mua chai thuốc chuột phòng khi thất tình”. Ý tôi muốn thông báo rằng nếu nàng từ chối thì tôi sẽ... tự tử. Và thế rồi, hôm sau, tôi đã kẹp lá thư của tôi vào cuốn vở của nàng. Tôi đợi. Một, hai, ba, bốn ngày mà nàng vẫn lặng thinh. Đúng lúc tôi định gửi cho nàng thể loại văn xuôi thì thứ bảy...
Giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm sau khi nhận xét công việc của lớp đã thuyết giảng rất lâu rằng thì là còn bé chưa được nghĩ đến chuyện yêu đương nhăng nhít. Cô nói chung chung như thế mà tôi có cảm giác cô chỉ nói cho một mình tôi nghe. Cuối cùng cô hạ giọng để kết thúc vấn đề :
- Tôi biết lớp ta có một vài anh đã yêu, lại còn làm thơ gửi bạn Lan, làm ảnh hưởng đến học tập của bạn. Rất may, Lan đã thấy những thứ ấy thật nhố nhăng nên đã đem nộp cho tôi và xin tôi không kỷ luật người viết. Có đúng thế không Lan...
Lan đứng lên :
- Thưa cô, em cũng thấy là nhố nhăng...
Mọi con mắt đổ dồn vào Long. Tội nghiệp cho thằng bé...
Còn tôi, những gì tôi mộng tưởng về Lan ầm ầm đổ vỡ. Một tấm lòng mà đáng gọi là nhố nhăng sao? Tôi thấy ân hận, ân hận vô cùng. Thế là xong một tình yêu!
“Tháng năm - những dấu chân người cũng bụi mờ”. Có phải ai cũng có một thời khờ khạo, những tình yêu chưa phải tình yêu, những buồn vui ấu thơ một thuở, để xa rồi còn mãi nhớ dấu yêu?