Mai lại là thứ 7, cũng tháng 8 rồi còn gì. Thời gian trôi đi thật nhanh. Lặng một chút để nhìn lại quãng đường đã qua, lặng một chút để thu xếp những bước đường sắp tới.
Có đôi lúc rất phấn khởi bước trên con đường đang đi. Cũng có những lúc rất vui vì đạt được một niềm vui nho nhỏ - tinh thần như phấn chấn hơn, nghĩ rằng sẽ làm được nhiều hơn thế trong những bước đi tới và cũng làm được...
Có những lúc làm việc rất nhiệt tình nhưng rồi sau đó cái tính nóng nảy lại xuất hiện và bật lại người khác luôn nếu ko sai và mặc kệ luôn cho đời nó thảnh thơi. Hì.
Có đôi lúc buồn buồn vì những việc không đâu vào đâu, không phải là buồn mà còn rất buồn là đằng khác, lúc ấy chỉ muốn mình là người vô lo, vô nghĩ sẽ nhẹ nhàng biết mấy nhưng nghĩ là một chuyện, muốn là một chuyện, thực tế là một chuyện khác...
Có đôi lúc rất vui vì một câu nói nhẹ nhàng bình dị, nhưng cũng có những lúc phải nhíu mày, khóc òa vì một câu nói rất ư là vô tâm, làm suy nghĩ nhiều nhiều lắm..
Ấy vậy nhưng rồi cũng nghĩ buồn để mà làm gì, giải quyết được cái chi. Khóc một hồi cho nó qua hết đi, vậy là trôi đi sạch cả những khó khăn, cả những câu nói không đầu không cuối ấy.... Ngẫm ra mình cũng thoáng đấy chứ

. Mà kể ra cũng nên khó một chút cho cuộc sống thêm màu sắc rồi thoáng một tí cho cuộc sống nó thêm sắc màu

.
Ấy cũng có những lúc thất vọng, chán chường nhưng một chút thôi rồi lại tự mắng mình: mình mà lại thế à? chán giải quyết được gì, lắm chuyện, và tự đứng lên từ cái hố chán chường thất vọng thành hòn đá tự tin cứng rắn, cứng rắn như đá granit cũng được rồi

.
Ngồi ngâm nga câu hát " mỗi ngày tôi chọn một niềm vui....", và thấy rằng mình nên thế mỗi ngày, cái gì không vui thì bỏ sang bên cho đỡ mệt người... " đón ước mơ đang thành sự thật, tự tin hiện tại để tới tương lai" - > câu này nghe quen quen
